Ầm ĩ xong chuyện này, đã đến giờ cơm chiều, bởi vì Thẩm Thừa Diệu mua thịt về, Lưu thị liền bao sủi cảo mà Hiểu Nhi thích ăn làm cơm chiều. Sủi cảo rất thơm, có lẽ bởi vì thời đại này đồ ăn cho heo đều là cỏ heo, nước đồ ăn thừa, không có thức ăn chăn nuôi, không có chất phụ gia và chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên thịt heo ăn rất thơm, so với kiếp trước ăn ngon hơn nhiều, đời trước nàng không thích ăn thịt heo.
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị thấy Hiểu Nhi ăn ngon như vậy mới yên lòng.
Ăn cơm xong, Hiểu Nhi trở về phòng vào không gian, nhớ lời Lưu thị nói đã mất một đứa con gái, sau khi tìm kiếm lại ký ức của nguyên chủ, mới biết, hóa ra nguyên chủ có một muội muội sinh đôi không giống mình, nàng giống Lưu thị, mà muội muội lại giống Thẩm Thừa Diệu, có chút Thẩm Trang thị. Muội muội gọi là Thẩm Vận Nhi, lúc bốn tuổi đại bá nương mang muội muội đến tiệm tạp hóa chơi, đánh mất, sau đó không tìm được. Tiểu Hiểu Nhi từng khóc một thời gian dài, đi tìm muội muội, một năm sau quen, đến bây giờ lớn lên đã quên gần hết. Tuy rằng đã báo án lên quan phủ, nhưng ở hiện đại rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc đều rất khó tìm lại, huống hồ là cổ đại lạc hậu thông tin, thời đại này rất nhiều đứa trẻ mất tích đều không tìm lại được. Mới đầu Thẩm Thừa Diệu mỗi lần đi họp chợ đều sẽ qua nha môn hỏi một chút, hai năm sau ít đi, nhưng mỗi lần đi vào huyện đều sẽ đi nha môn hỏi một chút.
Không biết vì sao Hiểu Nhi lại cảm thấy không ổn sau khi Lam thị mang muội muội đến tiệm tạp hóa chơi bị bắt cóc, mà bâu giờ lời nói của Thẩm Thừa Tông càng khiến nàng hoài nghi. Mọi chuyện từ đầu đến cuối như thế nào, phải tìm cơ hội hỏi Lưu thị mới biết. Hoặc là muội muội có khả năng không phải bị đi lạc, vậy thì cơ hội tìm lại được vẫn rất lớn.
Nghĩ đến một đứa bé bốn tuổi bị lạc, cha mẹ không ở bên cạnh, không biết đi đâu, cuộc sống như nào, Hiểu Nhi đột nhiên cảm thấy khắp cả người ớn lạnh, nghe nói sinh đôi có cảm ứng tâm linh, không biết có phải như này hay không. Hiểu Nhi lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Nàng thu hoạch dược liệu trong không gian, lại trồng mới một ít. Lại thu hoạch cả thóc, bắp, lúa mạch và bông, trồng mới lần nữa, một mảnh nhỏ, tất cả mấy thứ cộng lại mới được một mẫu. Bông không gian là lấy hạt giống ở trong núi, bông thu được vừa to vừa trắng. Nàng còn nhận thấy lúa trong không gian so với lúa nước tạp giao ở hiện đại sản lượng còn cao hơn, nghĩ mùa xuân lấy hạt giống này mang ra trồng thử ở bên ngoài. Sau đó lại thu hoạch rau dưa trái cây được trồng trong không gian, cuối cùng trồng hạt giống hôm nay mua.
“Chủ nhân, lúa nước trong không gian mang đi trồng chỉ có thể duy trì một mùa năng suất cao, hạt giống thu hoạch ở bên ngoài lại trồng sẽ sẽ trở lại năng suất ban đầu.” Bạch Thiên nhắc nhở Hiểu Nhi.
“Vậy thì cũng giống như lúa nước tạp giao ở hiện đại, mỗi năm đều phải lai giống.”
Từ từ, nghĩ đến lúa nước tạp giao, nghĩ tới lúa nước tạp giao chẳng những giải quyết vấn đề ăn cơm của người Trung Quốc hơn nữa còn ảnh hưởng toàn thế giới. Nếu có thể học được cách tạp giao được lúa nước, vậy thì có thể tạo phúc cho bá tánh ở đây. Nàng nhớ trong sách cấp ba có được học cách tạp giao lúa nước, không biết ở đây có thể tìm được lúa nước giống đực không. Ở đây vật tư thiếu, kỹ thuật sinh sản lạc hậu cổ đại, nếu có thể nghiên cứu ra lúa nước tạp giao, cũng là một việc thiện lớn.
Nhưng việc này quá lớn, không thể vội vàng trong chốc lát, phải chờ thời cơ.
Hiện tại việc cấp bách là kiếm tiền, tìm cách kiếm tiền.
Hiểu Nhi ra khỏi không gian đem vải vụn hôm nay mua về mang vào không gian tiến hành phân loại, cũng thử làm hoa lụa, mấy túi tiền và một ít búp bê động vật bằng vải như thỏ, chuột Mickey, heo nhỏ, sâu bướm, ruộng bên trong không gian đều trồng bông. Hiểu Nhi nhìn thành quả lao động của mình thì rất vừa lòng, chờ làm thêm nhiều, mang vào trong huyện bán, thử xem thị trường. Nàng làm xong liền ra khỏi không gian đi ngủ, ngày mai lên núi tìm vài thứ mang vào trong huyện bán, may mắn là trong không gian thời gian trôi chậm, ra khỏi không gian cũng không mất thời gian, bằng không cả đêm làm nhiều chuyện như vậy, nàng đều không cần ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn cơm sáng xong, Hiểu Nhi nói với Lưu thị một tiếng, Hiểu Nhi và hai huynh đệ Cảnh Duệ, Cảnh Hạo lại lên núi. Lại lần nữa lên núi, Hiểu Nhi đi nhanh hơn lần trước nhiều, cảm giác phương hướng của mạnh, trí nhớ tốt, bản lĩnh mò đường cao, rất nhanh đã đến nơi lần trước hái hạt dẻ. Trên cây hạt dẻ tất cả đều đã chín, đã nứt, trên mặt đất rụng xuống rất nhiều.