Tác Giả: |
Thính Nguyên
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2024-11-21 20:25:13 |
Lượt Xem: |
49.3K |
Quản Lý: |
Heo Hồng
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/sau-khi-song-lai-van-nguoi-ghet-bat-dau-song-duong-sinh/ |
Là cậu chủ thật của hào môn nhưng bị tráo đổi từ nhỏ, Trần Mặc chưa bao giờ hiểu tại sao người bị thất lạc bên ngoài mười bảy năm là cậu, nhưng mọi người lại yêu thương và quý mến Dương Thư Nhạc - tên cậu chủ giả kia hơn. Vì vậy, cậu đã liều mạng tranh giành, đấu đá, cướp đoạt mọi thứ.
Kết quả là ba mẹ chán ghét, người thân xa lánh, bản thân cậu cũng chết thảm trong một tai nạn.
Vì vậy, sau khi sống lại, Trần Mặc đã ngộ ra.
Cười một cái trẻ ra mười tuổi, ngủ sớm mới sống lâu trăm tuổi.
Không lâu sau khi trở về nhà, ba mẹ ruột hỏi cậu: "Trần Mặc, con xem em trai con... Bây giờ nó có thể về sống chung với chúng ta được không?"
Trần Mặc thành thật đáp: "Tùy theo ý ba mẹ."
Họ hàng hai bên nội ngoại mỗi dịp lễ Tết đều khen ngợi cậu chủ giả.
Trần Mặc vừa nhâm nhi ly nước kỷ tử táo đỏ, vừa gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, mọi người thật có mắt nhìn."
Mọi người xung quanh ngấm ngầm so sánh hai người, chế giễu cậu không xứng đáng với thân phận cậu chủ thật.
Trần Mặc vừa ngâm chân vừa ngủ gà ngủ gật: "Chẳng phải sự thật là vậy sao, cứ việc nói, muốn cầm loa ra ngoài đường hô hào cũng được."
Mọi người: "..."
Sau đó, mọi người phát hiện ra cậu chủ thật được nhà họ Trần tìm về này giỏi nhất ba việc.
Ăn cơm, ngủ, và...đồng tính luyến ái.
Cậu không chỉ là đồng tính luyến ái, mà còn cướp mất mối tình đầu thanh mai trúc mã, học sinh giỏi đứng đầu khối của cậu chủ giả.
Trần Mặc cảm thấy vô cùng oan ức.
Kiếp trước, Tịch Tư Yến - tên Diêm Vương mặt lạnh kia vốn đã chẳng ưa gì cậu, không biết mọi người nhìn ra bằng cách nào mà lại nói cậu cướp người ta đi.
"Hay là tôi giúp cậu giải thích một chút?" Một ngày nọ, Trần Mặc thăm dò.
Người đàn ông dựa tường cúi đầu nhìn cậu, nhướng mày: "Giải thích cái gì?"
"Rằng Tịch Tư Yến cậu, đời này, đời sau, đời sau nữa, đều sẽ không có nửa xu quan hệ nào với Trần Mặc tôi."
Người trước mặt đút tay vào túi, cúi xuống hôn cậu, lạnh nhạt nói: "Bây giờ có rồi."
Trần Mặc kinh ngạc: Tịch Tư Yến! Đồ chó hại đời tôi!!
---
.