Con phố bên cạnh trường trung học số 1 Tuy Thành, cứ mỗi chiều thứ sáu hàng tuần, lại là lúc dòng người đông đúc nhất.
Đặc biệt là quán net đen ở góc phố tên "Lam Tri Chu", luôn thu hút đám học sinh cá biệt của những trường trung học gần đó tụ tập, không phải để chơi game thì cũng là hẹn hò lén lút.
Chỉ riêng hôm nay, bầu không khí có chút khác lạ.
Tất cả mọi người trong quán net, đều ít nhiều chú ý đến góc khuất đó.
Bảy, tám tên thanh niên bất lương, người ngồi kẻ đứng, chiếm cứ khu vực đó, còn người bị chúng vây quanh trong cùng, dường như đã dựa vào tường một lúc lâu.
"Anh Nhuệ, nó không sao thật chứ?", Tên gầy nhom như khỉ chống chân lên tường hỏi.
Tên được gọi là anh Nhuệ đang mải mê chơi game trên điện thoại, liếc mắt nhìn: "Đập có một cái mà đã sao, trong cặp tao có phải để gạch đá đâu, thằng này gầy như que củi, biết đâu bản thân nó có bệnh".
Lại có kẻ lên tiếng: "Hay là hôm nay thôi đi? Dù sao nó cũng là con ruột nhà họ Dương".
"Con ruột thì đã sao? Nhà họ Dương thiếu con trai à?", tên kia như nghe được chuyện nực cười, cất điện thoại nói: "Thằng này dựa vào việc là con ruột nhà họ Dương, cái gì cũng muốn so bì với Dương Thư Lạc, quần áo cũng phải mặc giống. Nói tiếng phổ thông mà còn sứt sẹo như ngậm giẻ lau, mà còn không tự biết, tính tình thì vừa cao ngạo vừa ác độc, nghe nói ở trường cấp 3 trước kia còn là học sinh giỏi đứng đầu, đúng là thứ dân quê lớn lên ở nông thôn, chăm chỉ thật đấy, mấy người không có việc gì thì học hỏi người ta đi! Biết chưa?".
Có người hùa theo: "Học cái gì? Học cách không hòa đồng à? Học làm kẻ hợm hĩnh, hay là học cái kiểu ngu dốt mà cứ tưởng mình cá tính?"
"Ha ha ha ha ha ha..."
Đám con trai lại được đà cười cợt không chút kiêng nể.
Trần Mặc tỉnh lại, đầu óc choáng váng.
m thanh hỗn tạp xung quanh, như thể cách một lớp sương mù, nghe không rõ ràng.
Cậu chỉ mơ hồ nắm bắt được một số từ ngữ, ví dụ như Dương Thư Lạc, ví dụ như ôm nhầm, ví dụ như trường học.
Cậu nghĩ có lẽ mình đã chết hẳn rồi, đồng thời khả năng cao là sẽ xuống địa ngục, nếu không thì tại sao lại cứ lặp đi lặp lại những ký ức thời cấp 3.
Nhiều năm trước, Lý Vân Như - mẹ ruột của Dương Thư Lạc, khi đang làm công ở thành phố, chuyển dạ đột ngột, vì sức khỏe yếu, chồng lại nghiện cờ bạc và thường xuyên bạo hành gia đình, nên đã nảy sinh ý định gửi con cho người khác nuôi.
Chỉ là cuối cùng bà ta không chọn cách gửi đi, mà chọn cách tráo đổi.
Bà ta đã lén lút đưa Trần Mặc về Tuy Thành, cách đó ba trăm cây số, một vùng núi nghèo khó tên là thôn Du Hoè. Bởi vì Trần Mặc từ khi sinh ra đã không hề có chút bóng dáng nào của Trần Kiến Lập - chồng bà ta, nên Trần Kiến Lập nghi ngờ bà ta nɠɵạı ŧìиɧ.
Những trận đòn roi càng thêm tàn bạo, những lời lăng mạ chửi rủa như kim châm vào tai.
Ký ức thời thơ ấu của Trần Mặc, phần lớn là căn nhà kho tối tăm.
Là những con vật nuôi không bao giờ cho đủ no, là cái bụng không bao giờ được lấp đầy, cậu có thể nhớ rõ cảm giác đau đớn khi tàn thuốc của Trần Kiến Lập dí vào mu bàn chân, sức nặng của những cú đấm, cú đá giáng xuống khắp cơ thể, cũng nhớ rõ hơi ấm ít ỏi khi Lý Vân Như thỉnh thoảng che chở cho cậu.
Sau đó, cậu bắt đầu phản kháng.
Từ chỗ hoàn toàn bị động chịu trận, đến việc thỉnh thoảng cũng có thể khiến đối phương phải chịu thiệt, cho đến năm cậu thực sự có thể đánh trả Trần Kiến Lập, khi đó Trần Mặc còn chưa học hết lớp 10. Trần Kiến Lập vừa mắng cậu là đồ thần kinh, vừa bắt đầu sợ cậu, còn Lý Vân Như thì thường xuyên bắt xe khách đường dài lên thành phố, ở lại ba, năm ngày rồi lại về, mỗi khi Trần Mặc hỏi, bà ta đều tìm cách lảng tránh.
Sự thật đến không quá muộn màng.
Cách ngày Trần Mặc tròn mười bảy tuổi, chưa đầy hai tháng.
Hôm đó trời mưa to.
Lý Vân Như quỳ trên con đường đất, nắm chặt lấy tay áo của Trần Mặc, mở miệng cầu xin: "Là mẹ, tất cả là tại mẹ, không liên quan gì đến đứa bé đó. Trần Mặc, coi như mẹ xin con, đừng trách nó".
Trần Mặc bị bao trùm bởi một sự hoang mang tột độ, cậu nghe thấy mình hỏi: "Vậy còn con? Con là cái gì?".
Nhà họ Dương đã kiện Lý Vân Như.
Nơi ở của Trần Mặc, theo lời của những người trong thôn, từ đó đã một bước lên tiên.
Cái gọi là một bước lên trời, là bởi vì nhà họ Dương là gia đình thương nhân giàu có nổi tiếng ở Tuy Thành. Thật ra cũng không sai, Trần Mặc bắt đầu được mặc đủ loại quần áo, giày dép hàng hiệu mà cậu chưa từng biết đến, ra ngoài có xe đưa đón, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng đều do người giúp việc chăm sóc tỉ mỉ.
Chỉ là, chẳng ai dạy cậu, khi đối mặt với sự khác biệt giai cấp lớn như vậy, cậu phải tự thích nghi thế nào.