Tác Giả: |
Hạp Hạp Viên Viên
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-13 10:03:36 |
Lượt Xem: |
191 |
Quản Lý: |
Kim Bảo
|
[Nữ chính siêu lười với lối suy nghĩ khó đỡ X Hắc liên hoa giỏi giả nai.]
Vân Vãn Nguyệt xuyên sách rồi! Nàng xuyên thành nữ phụ ngốc nghếch không não kinh điển trong tiểu thuyết ngọt ngược sủng, là kiểu suốt ngày chỉ biết xoay quanh nam chính, nam chính thế này, nam chính thế kia đó!
Người khác xuyên sách hoặc là công lược nam phụ, hoặc là đi theo cốt truyện, không thì là lắc mình biến thành nữ cường nhân Long Ngạo Thiên siêu ngầu một mình dựng nên sự nghiệp.
Còn nàng? Nàng chọn… Nằm yên.
“Nếu đã có đủ tư cách trở thành nam nữ chính rồi thì họ phải học cách tự đến với nhau đi.”
“Không thì sao có thể gọi là tình cảm bền chặt như keo sơn được?”
“Cái gì? Ngươi nói hệ thống á?”
"Vô tư đi, chỉ là điện giật một cái thôi mà!"
“Chắc… Không chết đâu ha?”
Hệ thống (phẫn nộ): [Thế ngươi xuyên sách làm gì hả?]
Vân Vãn Nguyệt (bình thản): [Chính ngươi đưa ta tới mà!]
Hệ thống thẹn quá thành giận: [Nếu đã đến rồi thì làm ơn đừng có nằm ườn ra như cá chết nữa!]
Vân Vãn Nguyệt ngửa mặt lên nhìn trời, giọng điệu đầy vẻ tang thương: [Cuộc đời ấy mà… Ai mà chẳng phải chết đi một lần rồi mới học được cách tồn tại!]
Nói xong, nàng không quan tâm tới hệ thống đang lảm nhảm nữa mà xoay người ăn điểm tâm.
…
Gần đây Vân Vãn Nguyệt bị hối thúc thành thân. Mỗi việc tránh mặt nam nữ chính thôi cũng đã khiến nàng vô cùng mệt óc rồi.
Cho nên khi gặp được vai ác lớn nhất trong sách – Bùi Trường Uyên.
Rất mạnh, rất giàu, quan trọng là RẤT ĐẸP TRAI!
Và đặc biệt hơn nữa là hắn có thể “san sẻ” việc bị hệ thống giật điện với nàng!
Hai mắt nàng tỏa sáng. “Nằm không tối thượng” là gì? Chính là tìm được cách giải quyết mọi vấn đề ngay từ gốc rễ!
(Nằm không tối thượng: Buông xuôi tuyệt đối, lười biếng tuyệt đối.)
Nàng đưa ra một quyết định trọng đại: Lấy vai ác!
“Ta thấy dung mạo công tử khôi ngô tuấn tú, phong thái hiền lành. Vừa hay tiểu nữ đây đang cần một phu quân, không biết công tử có bằng lòng hay không?”
Đáp lại nàng là một cái ôm mạnh mẽ đến mức nghẹt thở và tiếng gọi như cách muôn trùng sông sâu biển dài.
“Nguyệt Nguyệt.”
Nàng quên cả tránh đi: “Sao công tử biết trong tên của ta có “Nguyệt”? Chẳng lẽ là nhầm ta thành người khác?”
Hắn lại ôm nàng chặt hơn: “Không có, không có ai khác.”
[Bộ dáng sống động như vậy của nàng chính là điều mà ta đã nhung nhớ suốt ngàn năm, sao có thể là ai khác được?]
Sau đó bọn họ thuận lợi thành thân. Mọi chuyện sau hôn lễ đều rất tốt, ngoại trừ việc… Ánh mắt người này nhìn nàng có gì đó là lạ.
Hắn còn rất dính người. Khi ngủ cứ quấn lấy nàng như bạch tuộc không buông, khiến nàng không cách nào thở được.
Người khác không cẩn thận chạm vào nàng một cái, hắn liền tức giận. Tuy rằng đang cười, nhưng trong chớp mắt có thể “xử lý” người ta sạch sẽ.
Không cho nàng ra ngoài một mình, lúc nào cũng làm bộ tử tế, đến mức không ai biết được… Hắn là vai ác!
Nhưng như vậy cũng không sao, nàng chỉ có một yêu cầu duy nhất.
“Một tuần hai lần, không thể nhiều hơn!”
Bùi Trường Uyên mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Vậy nếu có rượu Thương Hoan được ngâm tại nơi sâu nhất của Nam Hải thì sao?”
“Thế thì… Để ta nghĩ lại cái đã.”
…
Trong chớp mắt khi ký ức tràn về, Vân Vãn Nguyệt mới biết đã từng có người vì nàng mà đau khổ chống chịu một mình, điên cuồng đến mức tuyệt vọng.
Hóa ra những sự gần gũi trong vô thức, những cảm xúc không cách nào giải thích được kia đều có nguyên do.
Ký ức có thể mất đi, nhưng linh hồn thì vẫn còn nhớ rõ.
Nàng cố gắng tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng rút ra kết luận: “Dù có quên đi bao nhiêu lần chăng nữa thì ta vẫn yêu chàng!”
Đáp lại nàng là cảm giác mát lạnh lan ra khắp cả người.
Nàng lập tức cảm thấy đau đầu: “Nhưng không phải theo cách này…”
PS: Tình cảm phát triển chậm + 1v1 + HE.
Ngoài mặt là cưới trước yêu sau, nhưng thực tế là cửu biệt trùng phùng.
(Cửu biệt trùng phùng: Là một thành ngữ Hán Việt, mang ý nghĩa: Sau một thời gian dài xa cách, cuối cùng cũng gặp lại nhau.)
.