Tang Diệc nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng thành viên nhóm nhạc nam mà cậu quản lý bị gọi đến bữa tiệc của Mục Văn Kiêu.
Đại gia thương giới Mục Văn Kiêu nổi tiếng là tên ăn chơi, bất cứ nhóm nhạc đang nổi nào cũng đều từng vào phòng riêng cùng hắn ta.
Khi Tang Diệc vội vàng chạy đến, các thành viên của cậu đang đứng thành hàng, còn vị kia thì bịt mắt, lần lượt sờ mặt từng người một.
Tang Diệc lo lắng tột độ, đang nghĩ cách đối phó thì bàn tay của hắn chạm đến mặt cậu.
Bàn tay lạnh lẽo sờ soạng trên mặt tỉ mỉ trong năm phút, Mục Văn Kiêu mới tháo bịt mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Tang Diệc: "Cậu làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, mỗi tháng cho cậu một triệu, tiêu không hết thì phạt."
Tang Diệc lập tức quay người bỏ chạy, không ngờ hắn đã giữ chặt eo cậu, hơi thở nóng rực của gã đàn ông phả vào cổ: "Lâu rồi không gặp, người yêu cũ từng đá tôi."
Nhiều năm xa cách gặp lại, Tang Diệc không ngờ rằng mắt của Mục Văn Kiêu thì khỏi, nhưng đầu óc lại có vấn đề lớn.
Người tìm kiếm bao năm cuối cùng cũng tìm được, mỗi tháng còn chịu cho người ta một triệu, trợ lý cảm thán: "Tổng giám đốc Mục, anh đối với cậu ấy nhất định là chân tình."
"Không, là trừng phạt."
"Tôi đã không còn yêu cậu ta nữa, những năm này chỉ thường xuyên nghĩ cách hành hạ cậu ta."
"Trước đây cậu ta vừa nghèo vừa keo kiệt, mỗi lần tiêu một xu đều như muốn lấy mạng cậu ta, nên bây giờ tôi muốn cậu ta nếm trải nỗi khổ của việc tiêu tiền."
Trợ lý: "Ờm..."
Hay là anh hận tôi đi tổng giám đốc Mục?
Tang Diệc mỗi tháng phải tiêu hết một triệu, nếu không tiêu hết sẽ bị nhận một hình phạt rất đáng sợ, phải ngồi một chỗ cho Mục Văn Kiêu sờ mặt.
Tang Diệc cười gượng: "Thật ra, tôi cũng không trong sáng đến thế, hay là, chúng ta làm một nháy rồi đường ai nấy đi?"
Mục Văn Kiêu đứng bên giường nhìn xuống cậu: "Xin lỗi, tôi không quan hệ với người yêu cũ, tôi có cách giải tỏa của riêng mình."
Tang Diệc hỏi: "Cách gì?"
Mục Văn Kiêu sờ mặt cậu, uy hϊếp nói: "Mỗi tháng bắt cậu phải tiêu hết mười triệu."
Tang Diệc: "..."
.