Phương Lam thấy Cố Trọng Đường không để ý đến mình, run rẩy ngồi sang một bên, hai người im lặng suốt cả đường đi.
Đây là lần đầu tiên Phương Lam tham dự tiệc tối nên cô có chút lo lắng, sợ làm sai chuyện sẽ khiến nhà họ Cố ia mất mặt. Sau khi xuống xe, Triệu Minh Âm đã ôm tay Cố Tử Đào đi vào trước, Phương Lam chỉ có thể đi theo Cố Trọng Đường, người xung quanh đi thành từng cặp và đều đi cùng bạn đồng hành, Phương Lam cảm thấy rất xấu hổ, cô nhìn thấy Cố Trọng Đường hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cô, vẫn bước từng bước tiến về phía trước, cô vội vàng bước tới, bắt chước hành vi của những người xung quanh, nắm lấy cánh tay Cố Trọng Đường. Cố Trọng Đường sửng sốt, liếc nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì.
"Trọng Đường, đã lâu không gặp, bạn gái đồng hành đẹp đấy." Người đến là đối tác làm ăn nhiều năm của Cố Trọng Đường. Vì Cố Tử Lâm và Phương Lam không tổ chức đám cưới nên ở đây không ai biết cô là con dâu nhà họ cố, mọi người chỉ biết cô con dâu Triệu Minh Âm hay tham gia các buổi tiệc rượu thôi.
Cố Trọng Đường cũng không giải thích mà bắt đầu trò chuyện với vị khách kia. Phương Lam cảm thấy hơi khó chịu vì bị hiểu lầm, cô nói với Cố Trọng Đường rằng cô sẽ tự mình đi xem xét xung quanh rồi nhanh chóng rời đi mà không đợi câu trả lời của ông.
Cố Tử Đào và Triệu Minh Âm đều đang bận, Phương Lam cũng không muốn quấy rầy bọn họ, cô bưng đĩa đi đến góc tường ăn chút gì đó, sau đó chọn một ly đồ uống rồi uống rất nhiều. Một lúc sau, cô cảm thấy hơi chóng mặt, thầm hối hận rằng có lẽ thứ cô uống là rượu có nồng độ cồn chứ không phải đồ uống. Sắc mặt cô càng ngày càng nóng, nhiệt độ trong phòng lại cao đến mức khó chịu, Phương Lam cũng không yêu cầu người phục vụ lấy lại áo khoác mà trực tiếp từ cửa sau đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, cô đi dạo sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Phương Lam đi bộ mãi cũng mỏi chân, muốn tìm chỗ ngồi một lát, chưa kịp tìm được chỗ thì bất ngờ bị đẩy ngã xuống bãi cỏ. Một người đàn ông đè lên người cô, hơi thở có cồn phả vào người cô.
“Anh muốn làm gì?” Phương Lam dùng toàn lực đẩy người bên trên ra, giãy giụa đứng lên.
"Đè lên người em thì có thể làm gì? Tất nhiên là muốn chơi em rồi." Người đàn ông nhào nặn ngực cô qua lớp áo, chiếc váy khoét hình chữ V khá sâu. Vì để mặc váy đẹp hơn, Phương Lam không mặc áσ ɭóŧ và chỉ đeo một miếng dán ngực. Ngay sau đó, bàn tay của người đàn ông thò vào áo của cô: "Ngực của em to quá. Anh đã chú ý đến em ngay khi em bước vào hội trường."
Phương Lam sợ đến toàn thân run rẩy: "Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi người!"
“Nếu em không sợ người khác nhìn thấy mình như vậy thì cứ kêu đi, tôi cũng không quan tâm.” Người đàn ông không ngừng hoạt động cánh tay, luồn tay vào trong váy Phương Lam: “Tôi biết em đi cùng Cố Trọng Đường, đi với ông ta thì có gì thú vị chứ? Chi bằng sau này em cứ đi theo tôi đi?”
Phương Lam biết mình đã bị hiểu lầm là tình nhân của Cố Trọng Đường, nhưng làm sao cô có thể dám tiết lộ danh tính thật của mình trong hoàn cảnh như vậy? Cô cảm thấy váy mình bị vén lên, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống một cách thô bạo, hai tay bị người đàn ông ghim chặt lên trên đầu, sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ khiến cô không thể thoát ra được, nước mắt chảy dài đến khóe miệng.