Sau khi Phương Lam dọn vào nhà họ Cố, cô đã cảm nhận sâu sắc việc làm dâu không dễ dàng chút nào.
Người khác thì căng thẳng trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cô không có mẹ chồng, nhưng bố chồng lại rất chướng mắt cô.
Sáu giờ sáng, toàn bộ ngôi nhà cũ của nhà họ Cố yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo trong vườn. Phương Lam liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại, vội vàng đứng dậy khỏi giường bắt đầu rửa mặt.
Phương Lam sống trong một phòng ngủ phụ trên tầng hai, để không đánh thức những người khác trong ngôi nhà cũ, cô lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ lại, đi xuống cầu thang vào bếp ở tầng một và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Một lúc sau, má Ngô cũng thức dậy: "Mợ chủ, buổi sáng mợ không cần phải dậy sớm làm bữa sáng đâu, mấy việc này cứ để cho đám người hầu chúng tôi lo được rồi."
Phương Lam hơi ngượng ngùng: “Không sao đâu má Ngô, dù sao con cũng không ngủ được, với cả hình như con thấy bố rất thích ăn món hoành thánh mà con làm sáng hôm qua.”
Thấy cô kiên trì, má Ngô không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi. Cô gái này xinh đẹp, tính tình tốt bụng, đáng tiếc ông chủ Cố Trọng Đường không thích cô.
Mặt trời càng lên cao, lúc Cố Trọng Đường từ trên lầu đi xuống thì đã gần chín giờ, nhìn thấy bóng người bận rộn trong bếp, ông cau mày theo thói quen.
"Sao sáng nay vẫn ăn thứ này?" Ông nói mấy lời này với má Ngô.
Má Ngô có chút hoảng hốt, bà ấy biết bữa sáng của Cố Trọng Đường trong hai ngày sẽ phải khác nhau, nhưng nhìn thấy ý tốt của Phương Lam nên cũng không ngăn cản, không ngờ rằng ý tốt của mình lại có thể dẫn đến chuyện xấu.
Phương Lam sợ liên lụy đến má Ngô, vội vàng từ trong bếp đi ra, giải thích: “Bố, con xin lỗi, con tưởng bố thích ăn, cho nên mới…”
"Má Ngô, vứt hết đi, làm món khác." Cố Trọng Đường nhìn cô gái nhỏ có đôi mắt đỏ hoe và chóp mũi cũng đỏ bừng đứng trước mặt mình, nhất thời càng cảm thấy khó chịu hơn: "Phương Lam, nhà họ Cố cưới cô về không phải chỉ vì có thêm một bà vυ' biết nấu ăn, tôi hy vọng cô suy nghĩ kỹ về vị trí của mình, hay là tôi nên định vị lại từ đầu cho cô.”
Nhà họ Cố là một trong những gia tộc danh giá nhất Vân Thành, Cố Trọng Đường chỉ có tổng cộng hai người con trai, con trai cả Cố Tử Lâm là người có kỳ vọng lớn nhất, từ nhỏ đã thông minh nhưng lại không muốn làm người kế thừa sự nghiệp của gia đình, vừa tốt nghiệp đã đến một viện nghiên cứu nào đó, cũng nhất quyết đi theo con đường riêng của mình trong chuyện hôn nhân, từ chối người bạn đời do gia đình sắp đặt và cưới một người phụ nữ từ một gia đình nhỏ chưa trải sự đời. Cô con dâu lớn này vừa nhìn thấy ông là đã không dám thở mạnh, cũng không trông cậy cô ấy có tiền đồ rộng mở, kết quả không ngờ ngay cả chồng mình mà cô ấy cũng không quản được, mới kết hôn mấy tháng mà Cố Tử Lâm đã bay ra nước ngoài vì thực hiện các dự án của viện nghiên cứu.
Phương Lam cố gắng kìm nén giọt nước trong mắt, cúi đầu nói: “Bố, con xin lỗi.”
Cố Trọng Đường còn chưa kịp mở miệng, con dâu thứ Triệu Minh Âm đang từ trên lầu đi xuống, giành nói: "Bố, chị dâu cũng chỉ có ý tốt thôi, nếu không thì để chị dâu đi với chúng ta đến tiệc rượu tối nay đi."