Bàn Phím Thành Tinh

Chương 6

Nhìn kỹ thì có hơi giống Kiều Thuỵ.

Tôi hoảng loạn mà tránh tay rồi ngồi trật tự lại.

Chị kinh ngạc liếc tôi một cái, rồi lại nhìn về phía Kiều Thuỵ: “Nghĩ thông rồi à?”

Kiều Thuỵ nhíu mày: “Cái gì?”

Chị không nói chuyện. Ánh mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào môi…anh.

Sau đó lại đảo mắt nhìn tôi một cái.

Tôi chớp mắt, giấu đầu lòi đuôi mà liếʍ môi.

“Lúc trước…” Chị nhìn tôi một cái rồi nói: “Không phải nói chỉ thích Lạc Lạc, trừ cô ấy ra thì ai cũng không cần sao?”

Sắc mặt Kiều Thuỵ nháy mặt lạnh xuống, thờ ơ nhìn chị một cái mà dời đề tài: “Chị tới làm gì?”

“Tới tìm em tâm sự.”

Không khí căng thẳng vài giây, anh thỏa hiệp trước: “Ngồi trước đi.”

Chị ngồi trên sô pha, Kiều Thuỵ cũng tự nhiên ngồi bên cạnh chị.

Tôi rất biết điều đứng lên: “Để em lấy nước cho hai người.”

Tôi vừa mới bước đi, cô gái ấy lại đảo mắt lên người tôi: “Bạn gái?”

“Ừ.”

Kiều Thuỵ mau chóng trả lời trước khi tôi xua tay.

Chị kinh ngạc nhìn tôi một cái, lại hơi nhíu mày: “Có bạn gái mới rồi mà cũng không tính dắt về ra mắt cả nhà à?”

Đuôi mắt Kiều Thuỵ hơi nâng: “Ra mắt làm gì?”

Chị nghẹn lời, sau một hồi mới trầm giọng nói: “Kiều Thuỵ, nếu em muốn trả thù trong nhà thì ngần ấy năm là đủ rồi. Bây giờ em có bạn gái mới rồi, còn muốn cắn chết không buông chuyện cũ sao?”

“Trả thù?” Kiều Thuỵ nói hai chữ nhẹ tênh: “Em thích viết tiểu thuyết, thích ở trong căn phòng 50 mét vuông này. Em làm chuyện em thích, ở cuộc sống em muốn, sao lại xem là trả thù?”

Chị hơi nhíu mày, nâng tay rồi hạ xuống: “Được rồi, ba muốn gặp em.”

“Gặp em?“

Kiều Thuỵ còn cười: “Ông ấy đã nghĩ kỹ muốn giải thích với em thế nào rồi à?”

“Lạc Lạc chết hai năm rồi, vụ tai nạn xe cộ kia là ngoài ý muốn, cả nhà không ai muốn nhìn đến kết quả như thế.” Chị thở dài: “Em phải tin chị.”

Lạc Lạc?

Hôm nay đã là lần thứ hai tôi nghe thấy tên này.

Cô ấy là ai?

Có quan hệ gì với Kiều Thuỵ?

“Em đương nhiên tin chị.” Kiều Thuỵ cười rộ lên, nhưng đáy mắt lại không chút ý cười: “Nhưng em không có khả năng về đâu.”

Cuộc trò chuyện tan rã trong không vui.

Lúc chị gần đi, chị đứng ở trước cửa im lặng một lúc, cuối cùng quay đầu: “Gần đây cẩn thận một chút, khả năng sẽ có vài ngôn luận bất lợi cho em.”

Kiều Thuỵ “Ừ.” một tiếng, nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cảm ơn chị hai.”