Bàn Phím Thành Tinh

Chương 5

“KPI?”

Tôi gật đầu: “Cũng không hẳn là mỗi bàn phím đều có cơ hội hoá hình nên mới có quy định mỗi tuần phải đạt chỉ tiêu bị gõ 5000 lần.”

Anh nhướng mày: “Như vậy à.”

“Ừ.” Tôi dí sát vào anh, nhẹ nhàng nắm cổ tay áo anh: “Anh gõ em đi.”

Tôi cẩn thận ngước mắt đối diện với ánh mắt cạn lời của anh mà suy nghĩ, giơ ngón trỏ lên: “Một chút thôi?”

Anh tức phát cười, thân hình có tính xâm lược ép sát tôi, hơi thở phả vào mặt tôi: “Muốn bị gõ đúng không?”

Tôi nuốt nước miếng, nhẹ gật đầu.

Anh khẽ cười, đột nhiên hôn lên môi tôi một cái.

Tôi bị bất ngờ.

Như vậy…cũng coi như là gõ à?

Ai lại sài miệng gõ bàn phím bao giờ?

“Em còn chưa biến thành bàn phím…”

Anh đưa tay nhéo mặt tôi: “Như thế nào? Hôn không làm em vừa lòng nên không có tính thêm KPI gì hết à?”

?

Giữ lời là giữ lời.

Nhưng đây là lần đầu tôi thấy phương pháp kiểu này nên có hơi mới lạ thôi.

Anh không nói lời nào, cười khẽ một tiếng, đột nhiên duỗi tay ôm eo tôi làm tôi càng sát gần anh.

Trong lúc tôi đang mờ mịt thì anh lại hôn tôi nữa.

Lần này khác với cái hôn có lệ vừa nãy.

Anh giống như đang thưởng thức một món ăn, thong thả mà ung dung.

Cơ thể của tôi lúc anh chạm vào không khống chế được mà căng lên, sau đó từ từ thả lỏng.

Thậm chí còn cảm nhận được chút thú vị.

Lúc tách ra, anh thở bên tai tôi: “Cái này tính không?”

Tôi liếʍ môi, có chút chưa đã thèm.

Chưa bao giờ nghĩ tới chạy KPI cũng có cách làm thoải mái thế này.

Nhận thấy anh đang chờ đợi tôi trả lời, tôi vội vàng gật đầu: “Tính mà.”

“Vậy là tốt rồi.” Anh không chút lưu luyến nào mà buông tôi ra, xoay người vào phòng ngủ: “Vậy bây giờ em sẽ không thúc giục anh sáng tác nữa nhỉ?”

Tôi nhìn anh, không nhịn được đến sát hỏi: “Nếu em thúc giục thì anh sẽ trừng phạt em giống vậy sao?”

“Trừng phạt?”

Anh phản ứng mà chớp mắt một cái: “Em nói hôn môi là trừng phạt?”

“Không phải sao?”

“Đương nhiên không phải”

Cũng đúng.

Trừng phạt trước đây đều là vô cùng đau đớn, nào có chuyện khiến người ta vui vẻ được.

“Vậy…” Ánh mắt tôi sáng rực nhìn anh: “Em có thể hôn anh không?”

Đầu ngón tay anh rũ ở sô pha hơi co lại, sau đó cúi đầu thơm tôi một cái.

Nhưng chỉ đơn giản là chạm thôi.

Lòng tôi bất mãn giơ tay ôm cổ anh, hừ nhẹ một tiếng: “Lại hôn chút đi.”

Anh tuỳ ý để tôi ôm, nhìn chăm chú tôi vài giây, hầu kết lên xuống: “Em đang chạy KPI đó à?”

“…….”

Sao có thể.

Tôi bất mãn chu môi, nhỏ giọng oán hận: “KPI của em đã sớm xong rồi.”

Anh cũng không tự xem một ngày anh gõ mấy ngàn từ.

“Sao?”

“Em…lúc đầu em sợ anh dùng bàn phím mới nên mới nói anh gõ em.” Ánh mắt tôi không tự giác nhìn môi anh.

Anh dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn tôi: “Vậy bây giờ?”

Tôi khẽ cắn môi, cúi người đè anh lên sô pha, giọng nói mang theo chút khẩn cầu: “Em chỉ đơn giản là muốn hôn anh.”

Nói rồi không nhịn được nhẹ nhàng chạm vào khoé miệng anh.

Cảm giác được cơ bắp anh căng chặt mới nhớ tới hỏi: “Có thể không?”

Anh bị thái độ làm trước nói sau của tôi làm cho dở khóc dở ười, cứng họng nói: “Em đúng là quá dụ người.”

Vừa nói xong liền đảo khách thành chủ.

Tôi ôm cổ anh bắt đầu chậm rãi đáp lại.

Quả nhiên hôn môi là một chuyện có thể làm cho người ta rất vui vẻ.

Lúc tách ra anh còn khàn giọng hỏi: “Còn muốn không?”

“Anh hôn em cũng là vì giúp em chạy xong KPI sao?”

Tôi nháy mắt muốn làm tan đi hơi nước vì nín thở.

Anh bật cười: “Sao lại thế được.”

Vậy là anh giống tôi, bởi vì thích hôn với tôi đúng không?

Cánh tay tôi chống bờ vai anh kéo ra khoảng cách, vừa định thò lại hôn lần nữa thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh mở khoá.

Hai người theo bản năng nhìn chằm chằm vào cửa.

Giây tiếp theo, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt tôi.