Nến đỏ đốt hết, màn lụa lay động, sáng sớm tỉnh dậy tỳ nữ đã chờ sẵn ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng quần áo ma sát trong phòng, lập tức xếp thành hàng bưng chậu đồng khăn lau đi vào.
“Thế tử phi đã tỉnh, Chuẩn bị khăn nhanh lên!” Một tiếng hét vang lên tỳ nữ kinh ngạc nhìn qua giường thì thấy cảnh nàng ngồi ngây người trên mặt đất, vội vàng kéo váy lụa đỏ mỏng manh trên mặt đất sau đó đỡ dậy Thế tử phi vừa gả vào Hầu phủ.
Chỉ thấy đậu phộng cây long nhãn quả táo bị nghiền nát rải đầy góc giường, khăn trải giường đỏ chót thêu cặp rồng phượng bị máu tươi nhuộm dần, cặp đùi thon dài như ngọc bị dính đầy máu đỏ, màu trắng xanh không đồng đều trải rộng khắp cơ thể, vốn nên là đêm hạnh phúc nhất của người con gái, Thế tử phi giống như vừa bị người khác hung hăng chà đạp, bình thường Thế tử ngang bướng, không nghĩ tới đối xử bạo lực với phụ nữ đến vậy.
Thế tử phi mảnh mai xinh đẹp thấy có người tới vừa ngượng ngùng lại lúng túng lấy khăn thêu che lấp nơi riêng tư, cặp ngực đầy đặn vì lấy tay đè ép mà tạo ra khe rảnh thật sâu, nàng cố gắng ngồi dậy, còn chưa đứng dậy toàn thân tựa như bị nghiền qua, thân dưới lại tăng độ tê liệt, đau đến ngã lại lên chăn mềm.
“Thế tử phi đừng sợ, Nô tỳ là Nghênh Xuân, người hầu bên cạnh Trưởng công chúa, thân thể hiện tại của ngài không tiện đi kính trà, bọn nô tỳ sẽ bẩm báo lại với Trưởng công chúa”.
“Không cần, đỡ ta đứng dậy, ngày đầu tiên con dâu không gặp cha mẹ chồng thì không lễ phép.”
Nhu nhu nhược nhược, giọng nói thì thầm như chim ca, Thương Thấm cắn một cắn răng leo xuống giường, chân nhỏ như ngọc vừa chạm đất, chỗ ở giữa hai chân dâng lên từng đợt đau đớn, chân mềm nhũn, xém tí quăng xuống sàn.
“Thế tử phi cẩn thận.” Nghênh xuân đỡ lấy tay ngọc, bộ ngực đầy đặn vô ý cọ xát lên mu bàn tay Nghênh XUân, tỳ nữ nghiêng mặt nhìn.
“Không có gì, ta đi tắm rửa, đợi ra một khắc sau rồi đi dâng trà.”
Bị một tỳ nữ không quen biết nhìn chằm chằm Thương Thấm thấy có chút không thoải mái, tỳ nữ nàng giữ lại là Tiểu Như mang ra từ phủ học sĩ và Tiểu Viên bên cạnh Nhị nương, đuổi đi những người khác, mặc quần áo vào rồi rửa mặt.
Trong chậu đồng rửa mặt phản chiếu một khuôn mặt trang điểm xấu xí, dọa người giống như nữ quỷ hiện hồn.
Chẳng thể trách mấy người kia hốt hoảng đến vậy, cũng may mà là nô tì bên người trưởng công chúa, nếu là người khác chắc sợ đến phát khóc.
Thương Thấm nhớ tới đêm qua thế tử say rượu nổi giận đùng đùng đẩy cửa vào phòng, xốc khăn hỉ khuôn mặt hiện lên trà ngập sự chán ghét, mau chóng uống rượu giao bôi, không đợi nàng tẩy trang thay áo đã kéo nàng lên giường, hung ác lột quần áo của cô, Thương Thấm không quên được cảm giác đau đớn như cắm đao vào thân dưới,Thương Thấm đau đến tưởng mình chết mất, nhớ đến đêm qua Thương Thấm sợ đến toàn thân run rẩy, không biết tại sao Nhị nương lại nói với mình đây là chuyện hạnh phúc ở nhân gian.
Thương Thấm nhìn chằm chằm giường cưới khiến cô ám ảnh, nhớ tới thế tử nang ngược nửa đêm rời đi, trong lòng cảm giác khó chịu, sáng nay kính trà mà không thấy bóng dáng đâu.
“Tiểu thư, trên cơ thể ngài có nhiều vết thương, để em đi gọi thầy thuốc đến!”
“Không cần, việc này hơi bất tiện, nghĩ ngơi hai ngày sẽ không có gì. Còn nữa Tiểu Như sau này đừng gọi ta là tiểu thư, nếu bị người khác nghe thấy sẽ xảy ra chuyện, cứ như mọi người gọi ta là Thế tử phi!” Sờ đầu của Tiểu Như, Thương Thấm mềm mại khuyên.
“Vâng, tiểu thư...... Không đúng phải là Thế tử phi!” Cô gái nhỏ nghịch ngợm le lưỡi, cô gái nhỏ hơn Thương Thấm bốn tuổi, năm tuổi đã được đưa vào phủ làm bạn Thương Thấm, tình cảm giữa hai người như chị em, lần này theo nàng gả vào Hầu phủ, hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Thương Thấm mặc váy xong đã thấy giường được dọn sạch sẽ, toàn bộ ga giường đệm chăn đổi mới, không thấy khăn thêu nhuốm máu ở thân dưới ngày hôm qua, chắc là do cung nữ vừa nảy lấy đi.
Nghĩ tới việc này, Thương Thấm vừa thẹn vừa giận, lại có chút hồi hộp.
Cơ thể mệt mỏi đến nổi chân đi run rẩy phải dựa vào người Tiểu Như mà đi về phía sảnh chính uy nghiêm của nhà chồng.
“Thế tử phi đến!”
Tiếng gọi thông báo làm Thương Thấm hơi giật mình, hơi e sợ bước vào trong, nàng thấy một người phụ nữ ung dung hoa quý, khí chất không ai bì kịp đang ngồi trước mặt.
“Ngươi là Thương Thấm, không cần quỳ xuống, mau đứng lên?” Một bên khác có người đàn ông ngồi đó giơ tay ra đỡ, Thương Thấm sợ hãi ngẩng đầu quan sát người đàn ông trung niên hào hứng đứng dậy, tướng mạo đường hoàn, nói chuyện có chút lộ ra dáng vẻ thư sinh, vàng bạc đeo trên tay chân không cản được sự hoa lệ của quần áo mặc trên người, có vẻ dung tục tầm thường.
Đây là cha chồng của mình, lúc trước được Tiên Hoàng ban hôn cho Trưởng công chúa