Đây là cha chồng của mình, lúc trước được Tiên Hoàng ban hôn cho Trưởng công chúa
Thương Thấm bị phò mã nhìn chằm chằm đến lông tơ thẳng đứng, giống như con mèo nhỏ hoảng sợ khiến người ta nhìn thấy mà thương, phò mã thừa dịp sờ tay nhỏ của nàng, sau đó bị né tránh đành rút tay về. Mười phần tiếc nuối khi phải buông tay, còn chưa sờ đủ, vừa quay đầu lại, đã bị ánh mắt lăng lệ của mỹ nhân sang trọng trước mắt khiến hai chân mềm nhũn.
Phò mã lúng túng nở nụ cười, khom người ngồi ngồi lại ghế bên cạnh, thấy ánh mắt Trưởng công chúa vẫn nhìn mình, không dám ngồi nữa phải lui sang ngồi ghế của khách.
Phò mã như như vậy lại càng tôn lên vẻ kinh diễm của người phụ nữ xinh đẹp đó. Thương Thấm sợ hãi đưa mắt nhìn mỹ nhân đang nằm trên ghế quý phi, có lồi có lõm, cao gầy đầy đặn dáng người kết hợp với váy áo đỏ tươi càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng, mắt hồ ly hẹp dài lộ ra vẻ phong lưu.
Xinh đẹp, thành thục, lăng lệ, cao quý, không hổ là đệ nhất công chúa của Hoàng tộc, trân châu càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng, vàng bạc đá quý cũng không quý bằng nàng, Thương Thấm đứng ở xa quan sát cũng thấy được khí thế đó, cô giống như mèo con co ro lại thành một chùm.
“Trưởng công chúa......”
“Cứ gọi ta là Mẫu thân ~” Trên miệng hiện lên một nụ cười, Thương Thấm nhìn về phía Trưởng công chúa đang nở nụ cười tuyệt mũ, lấy hết dũng khí, đỏ mặt sợ hãi gọi một tiếng “Mẫu thân.”
“Ngọc nhi đâu?” Lý Ngọc, là tên thái tử nửa đêm đã rời đi.
“Nửa đêm Thế tử đã rời, đi......” Người hầu bên cạnh phò mã sợ hãi co rúm lại, trả lời đứt quãng!
“Vậy sao?”
“Không......không phải thế. Thế tử đi Vũ Các!”
“Không biết phép tắc! Gan nó phì lên hay sao!” Tỳ nữ quỳ xuống sợ hãi nhìn Trưởng công chúa đang tức giận, phò mã cũng không dám ngồi, đứng ở một bên nghe dạy dỗ.
Vũ các là kỹ viện lớn nhất thủ đô của nước Nam Phượng, ngày thưởng trưởng công chúa không thèm quản đứa con trai vô dụng này, nhưng trong đêm tân hôn lại chạy tới kỹ viện. Làm cả phủ Trưởng công chúa mất mặt!
“Bắt người về cho ta, nếu không chịu về, nói với nó sau này không cần quay về nữa!” Giận tím mặt, khí thế Hoàng tộc trời sinh khiến người khác sợ hãi, Thương Thấm bị dọa sợ đến mức không đứng nổi.
Người này trước là chị ruột từ một bụng mẹ sinh ra với hoàng đế, là người tôn quý thứ hai trên thế giới này.
Trưởng công chúa nằm trên ghế uống trà phát hiện trà đã lạnh, lông mày nhíu lại lộ nét không vui, phất tay ngăn cản Nghênh Xuân châm trà, gọi con dâu mới vào cửa của mình.
“Ta vẫn chưa uống được trà của con dâu!” Thở dài yếu ớt, giọng nói nhu hòa, cơn giận vừa nảy dường như tiêu tán trong làn gió, cứ như vậy không nhắc lại chuyện của thế tử, ngược lại tươi cười nhìn con dâu.
Thương thấm bưng trà vừa pha xong, cẩn thận từng li từng tí tới gần, đứng lâu trong thời gian dài khiến cho nơi riêng tư của cô cảm thấy nhói, vừa đi một bước, thân dưới truyền đến đau đớn khiến cô té ngã về phía trước.
Hoa lệ váy dài dính toàn là trà, Thương Thấm vẫn chưa kịp phản ứng, cô đã rơi vào ôm ấp mềm mại của hoa mẫu đơn.
“Con xin lỗi, con thật không cố ý!” Vừa kinh vừa sợ khiến nước mắt tràn ra, Trưởng công chúa vậy mà lại ôm mình, không đúng quy cũ, phải ngồi dậy.
“Đừng động đậy, động nữa chúng ta sẽ ngã!” Giọng nhỏ nhẹ thì thầm với Thương Thấm, cô không dám động, Trưởng công chúa cứ như vậy ôm cô rời đi, một đám nô bộc và phò mã đi theo phía sau. Nghe thấy tiếng của Trưởng công chúa ‘Phụ nữ chúng ta dù sao cũng phải cái này’, ‘Thế tử thật quá đáng’ tiếng an ủi.
Trong mơ hồ Thương Thấm bị ôm trở về căn phòng lúc sáng tỉnh ngủ.
Chữ hỉ đỏ chót vẫn chưa tháo xuống, Thương Thấm ngồi ở bên giường, nhìn thấy Trưởng công chúa đang ngồi bên giường, tỉnh táo lại, vội vàng giảng thích “Con thật có lỗi với ngài, là do con dâu không không cẩn thận làm bẩn y phục của ngài......”
“Sao lại gọi ta là Trưởng công chúa, phải gọi ta là gì?” Vừa nói xong, nữ nhân trưởng thành híp mắt nhấc lên cằm của mỹ nhân ngây thơ làm cho đối phương ngẩng đầu đối mặt với chính mình.
“Mẫu...... Mẫu thân ~”
Trong nét ngượng ngùng có nét mảnh mai, mẫu thân của Thương Thấm mặc dù lớn hơn Trưởng công chúa mấy tuổi, nhưng vì lúc trước không chăm sóc từ lâu đã có nếp nhăn, sinh ra tóc trắng, giống như phụ nữ bước vào trung niên. Nào giống người phụ nữ trước mặt, khí chất trưởng thành lại lăng lệ, năm tháng không hề để lại một dấu vết gì trên người.
Nhìn mẫu thân như tỷ tỷ lớn hơn vài tuổi, có hơi ngượng ngùng.
Nhưng Trưởng công chúa lại vui vẻ vì tiếng gọi “Mẫu Thân” của cô, sờ đầu, xoa nắn gương mặt mềm mại.