Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Lư Ngọc giống như phát giác mình nói sai, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Từ Cảnh Thích cúi người xoa xoa đỉnh đầu thằng bé: "Không cần tự trách đâu, trẻ con hay nhầm lẫn, nói lung tung thôi."
Ta trợn tròn mắt nói dối: "Thôi được rồi, không vứt thì không vứt, mang về nhà đi, tối nay ăn thỏ nướng muối tiêu."
Lịch sử lại lặp lại.
Lư Ngọc đáng thương túm lấy ống tay áo của ta.
"Mẹ, thỏ con đáng yêu như vậy, người bỏ qua cho nó đi, nướng cái khác ăn cũng được mà!"
Từ Mặc Hoài nhìn chằm chằm ta, nhiệt độ giống như dựa vào tầm mắt là có thể truyền đến.
Ta khóc không ra nước mắt.
"Được rồi, được rồi, vậy thì đem ta đi nướng đi."
Cuối cùng diều cũng không thả, Lư Ngọc cảm thấy mỹ mãn ôm thỏ về nhà.
Trên đường về nhà, ta và Từ Cảnh Thích im lặng không nói khác thường.
Chỉ có Từ Mặc Hoài mỉm cười nói chuyện với Lư Ngọc.
"Ta cũng nuôi hai con thỏ. Một con bây giờ trắng trẻo mập mạp, rất khiến người ta yêu thích."
Hắn cố tình dừng lại.
Lư Ngọc vẫn là trẻ con, tò mò hỏi: "Vậy còn một con nữa đâu ạ?"
"Con kia hả, nhà thỏ bị cháy, ta tưởng rằng nó đã chết."
Từ Mặc Hoài nhìn chằm chằm ta, yết hầu trượt lên xuống: "Không ngờ nó thừa dịp hỗn loạn chạy trốn mất!"
Lư Ngọc nghe xong rất là lo lắng: "Trốn rồi sao, thế có bị người xấu bắt đi làm thành thỏ nướng muối tiêu không ạ?"
Ta trừng hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói lung tung.
"Không đâu."
Nụ cười của Từ Mặc Hoài dần thu lại, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Ta tìm được nó rồi, nhưng nó hình như không muốn trở về."
Ta khẩn trương nắm đầu của hệ thống.
Hệ thống biểu thị bộ dạng vô hại: [Kí chủ, nhiệm vụ của chúng ta là giữ thai. Hiện tại đã sinh ra đứa bé may mắn vô cùng thuận lợi rồi, nhiệm vụ của cô chính là làm cho đứa bé khỏe mạnh bình an mà trưởng thành, còn những thứ khác như thế nào cũng được.]
Không biết vì sao, Ta luôn cảm thấy hệ thống này đang hóng hớt...
Từ Mặc Hoài nói là tới thăm người thân, đương nhiên muốn ở lại nhà chúng ta.
Ta nhớ tới đủ loại chuyện giữa hắn và Lư Nguyệt Dao, mỉm cười giữ lấy Từ Cảnh Thích đang chuẩn bị trở về nhà.
"Cãi nhau xong rồi, vợ chồng nào có chuyện phân chia phòng ngủ chứ?"
Thấy sắc mặt Từ Mặc Hoài trắng bệch, ta lại bổ sung: "Ta có chút bám Cảnh Thích, khiến đại ca chê cười rồi!"
"Đúng rồi, đại ca chắc chắn nhìn ra được gia đình chúng ta điều kiện bình thường, mấy ngày nay chi tiêu..."
Mỗi lần ta gọi một câu đại ca, sắc mặt Từ Mặc Hoài lại càng trắng bệch.
Hắn lạnh mặt lấy một dây ngọc bội ở trong ngực ra đưa tới trước mặt ta.
Lư Ngọc thốt lên: "Sao đại bá lại giữ ngọc bội của mẹ con?"
Ta ấn Lư Ngọc xuống, cười gượng: "trẻ con không phân biệt được thật giả, ta không có tiền, không mua nổi ngọc bội tinh xảo như vậy."
Nói xong, ta liếc trộm cái rương nhỏ trên nóc tủ một cái.