Thanh Thanh Lòng Ta

Chương 5

Thật lâu sau, khẽ cười nói: "Đứa nhỏ này nhìn có chút quen mắt, giống ai nhỉ?"

Ta bỗng nhiên lấy lại tự tin, trả lời như đinh đóng cột, nói năng có khí phách: "Giống Cảnh Thích, nó đương nhiên là giống cha Cảnh Thích."

Di truyền cách đời, rất hợp lý.

Trong mấy hoàng tử, Từ Mặc Hoài chẳng phải giống tiên hoàng nhất sao.

"Vậy sao?"

Từ Mặc Hoài ý tứ không rõ cười cười, rốt cục quyết định không nói quá nhiều chuyện này nữa.

Hắn nhìn về phía diều hình hổ trong tay Lư Ngọc: "Thả diều đi. Hôm nay đúng là một ngày tốt lành."

Âm cuối kia hơi run, lòng ta nghi ngờ là mình nghe lầm.

Lại nhìn Từ Mặc Hoài, thần sắc hắn bình tĩnh, mặt mày thậm chí ẩn chứa ý cười: "Nên thả diều."

Từ Mặc Hoài đi theo chúng ta đến bãi cỏ.

Không biết từ đâu bắt được một con thỏ trắng, giống như ảo thuật đưa cho Lư Ngọc.

Hắn tận tay dạy Lư Ngọc ôm thỏ như thế nào, con thỏ kia quả nhiên núp trong lòng Lư Ngọc, ngoan ngoãn dị thường.

"Ôm chặt một chút, đừng dạy nó chạy. Nó bây giờ ngoan ngoãn vậy thôi, nói không chừng đều là vì để sau này thoát thân cho dễ dàng đó."

Ta hoài nghi Từ Mặc Hoài có ý ám chỉ, nhưng ta không có chứng cứ.

"Thích không?"

Hắn rõ ràng đang nói chuyện với Lư Ngọc, nhưng lại cứ nhìn về phía ta.

Ta càng nghĩ càng khó chịu.

Giống như rất nhiều đêm trước.

Hắn cũng hỏi ta như vậy.

Từ Mặc Hoài từ học thức đến phẩm hạnh luôn rất giỏi.

Năm ấy hoàng cung tổ chức lễ hội săn bắn mùa thu, hắn vốn muốn đứng đầu.

Nhưng ta ngăn cản hắn, không cho hắn bắn hạ con thỏ trắng kia.

"Nó đáng yêu như vậy, ngươi buông tha nó đi, bắn cái khác đi."

Hắn liếc ta một cái, cười trêu chọc: "Thích sao? Vậy thì tốt, ta bắn một con tặng nàng."

"Không được."

Ta nghiến răng nghiến lợi ngăn cản hắn: "Hôm nay muốn bắn con thỏ này, thì ngươi phải bước qua xác ta trước!"

Từ Mặc Hoài im lặng không động tĩnh gì.

Ta đành phải xuất ra đòn sát thủ, học Lư Nguyệt Dao lắc lắc cánh tay hắn: "Thái tử ca ca."

Thấy không, thi thể của ta còn không có tác dụng bằng một câu Thái tử ca ca của Lư Nguyệt Dao.

Cuối cùng Từ Mặc Hoài cùng ta bắt thỏ, bỏ lỡ thời gian tổng kết phần thi săn bắn.

Khi đó hắn cũng hỏi ta: "Thích không?"

Ta ngã mặt mũi nhọ nhem, nhưng ôm thỏ trong lòng vẫn tràn đầy vui sướиɠ.

"Thích."

Giọng nói trong đầu dần dần trùng hợp với hiện thực.

Hóa ra chúng ta đã đi ngược hướng quá lâu rồi.

Lâu đến nỗi giọng nói của hắn đã không còn trong suốt như nước chảy nữa.

Từ Mặc Hoài đã già hơn chút, cố chấp nhìn chằm chằm ta, lại đặt câu hỏi:

"Thích không?"

Lần này ta tỏ vẻ ghét bỏ nhéo mũi, bảo Lư Ngọc ném con thỏ đi xa một chút.

"Ôi, thối quá. Ngọc Nhi nghe lời mẹ, mau vất con thỏ đi."

Lư Ngọc khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, lì lợm không chịu bỏ con thỏ ra.

"Cha ơi, người xem mẹ kìa. Mẹ không phải thích nhất thỏ sao? Tại sao lại muốn con vứt đi?"

Ta vốn muốn nói lại thôi.