Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc

Chương 3.1

Chương 3: Sự bất thường chung ở trùng tộc

Trùng tộc trong phòng phát sóng trực tiếp còn có cảm xúc mãnh liệt như vậy, huống chi là Túc Dung đang đối mặt trực tiếp với Úc Thanh.

Bộ lông trên đầu hắn ướt đẫm mồ hôi, trùng tộc ngẩng đầu nhìn người đối diện, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, không cách nào phân biệt rõ ràng, nhưng có một điều hắn biết đó là hạnh phúc và chua chát.

Đôi mắt xanh xám của Túc Dung sáng như đá bích tỷ, khi nhìn chăm chú vào ai đó, màu sắc lạnh lẽo không mang ấm áp này cũng có thể nhiễm đầy nóng bỏng.

Úc Thanh thực sự thích đôi mắt này.

Cậu đã nhìn thấy rất nhiều linh thú, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt màu này, màu xanh xám dần dần được mài giũa theo thời gian giống như một mặt hồ rộng lớn và yên tĩnh, khiến con người như trầm mình vào đó.

Con thú nhỏ rêи ɾỉ, trông vẫn rất khó chịu.

Úc Thanh nhìn quanh, không tìm được loại thảo dược nào có thể cầm máu và giảm đau, cậu hái mấy chiếc lá dài đặt trước mặt con thú nhỏ: “Tự băng bó lại để cầm máu đi.”

Cậu không biết liệu nó có mở linh trí chưa, có thể hiểu được lời nói của mình hay không, Úc Thanh chăm chú nhìn nó, trong đôi mắt xinh đẹp tĩnh mịch lộ ra một tia bối rối nhìn nhóc lông xù.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Túc Dung hạnh phúc đến mức không còn cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể nữa.

Nó muốn người này cứ nhìn nó như thế này.

Đắm mình trong khung cảnh như vậy, Túc Dung chậm rãi nhặt những chiếc lá, quấn quanh người rồi khéo léo thắt nút bằng những móng vuốt nhỏ đẫm máu của mình.

"Cô hô." Túc Dung ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hình ảnh người đối diện, yên tĩnh mà tập trung.

Nghe được tiếng kêu của tiểu linh thú, Úc Thanh yên tâm hơn một chút, xem ra nó hiểu được lời cậu nói, việc giao tiếp sẽ không quá phiền toái.

Con thú nhỏ ngay từ đầu đã chăm chú nhìn cậu, trong nơi này tối tăm và hoang vắng như thể bị thế giới bỏ rơi này, Úc Thanh không thể nhìn thấy ai, nhưng có ánh mình chăm chú từ đôi mắt trong veo một linh thú này, cậu có thể thấy mình rằng, mình đang ở một nơi có độ ấm, cho nên cậu không hề cô đơn.

Úc Thanh hỏi: "Ngươi có chủ nhân không?"

Túc Dung lập tức lắc đầu, trùng tộc không thể có chủ nhân được.

Úc Thanh chỉ suy nghĩ một lúc, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn nhiều, "Vậy thì ngươi đi với ta đi."

Nghe những lời này, Túc Dung và trùng tộc bước vào phòng phát sóng trực tiếp choáng váng, một lúc sau, một niềm vui khó có thể bỏ qua dâng lên trong lòng họ.

Túc Dung ngơ ngác nhìn hắn, cái đầu nhỏ khẽ cử động, sừng vẽ nên một vòng cung dễ chịu.

Ngọc Thanh đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười rất yếu ớt thoáng qua, cho dù rất nhẹ và ngắn ngủi nhưng trùng tộc đang chú ý tới cậu cũng bắt được, đầu óc quay cuồng, vừa vui mừng, vừa thỏa mãn vừa nóng nảy, họ nóng lòng muốn đi chiếm lấy một vài hành tinh và đưa chúng cho người này.

Úc Thanh không ngờ rằng trong tình huống cậu mới tỉnh dậy vẫn chưa nắm rõ tình hình trước mắt thì việc đầu tiên cậu làm lại là nhặt một con linh thú nhỏ.

Thật ra cậu đã hạn chế sở thích nhặt linh thú mang về nhà từ lâu, nhưng con thú nhỏ này thực sự rất hợp mắt anh, hơn nữa, Úc Thanh nhìn vào khoảng không tối tăm và ảm đạm xung quanh, cảm nhận thứ sức mạnh kì lạ trong không khí, cậu nhìn lại con linh thú luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp, khi cậu ở một mình trong một thế giới xa lạ, có một con linh thú nhỏ ở bên cạnh cũng rất tốt.

Tình cờ gặp nhau có thể là một loại duyên phận.

Khi Úc Thanh đứng dậy và chậm rãi đi về phía trước, Túc Dung đã ở ngay phía sau anh, chăm chú quan sát cậu, đồng thời chú ý đến những nguy hiểm xung quanh, thận trọng hơn bao giờ hết.

Sự yếu ớt của loài người là điều cả tinh tế công nhận.

Tuy nhiên, dần dần hắn phát hiện ra rằng ở đây có lẽ mình không cần phải quá lo lắng,

mỗi khi Úc Thanh bước một bước, cỏ mềm dưới chân anh sẽ dài ra một bước, những thân cây tối tăm xung quanh anh như cây chết nở hoa vào mùa xuân, đâm chồi và nở những bông hoa e thẹn.

Sự kinh ngạc trước đó lại xuất hiện, Túc Dung cảm thấy không gì có thể giải thích được tất cả, đây là một kỳ tích, người trước mặt chính là thần linh.

Trước mặt bọn họ là một đống đá, cành khô đan xen với rễ cây, nhưng những người phía trước dường như không nhìn thấy, đúng lúc Túc Dung đang định nhắc nhở thì lại nhìn thấy cái cây sắc bén và bộ rễ mạnh mẽ kia tự di chuyển.

Rễ cây tự nhổ đá ra, nghiền đá thành bột, dưới đá mọc lên từng đám cỏ xanh, thân và cành từ rễ cây mọc lên, đâm chồi nảy lộc. Khi Úc Thanh đi ngang qua, vừa hay có một bông hoa từ trên cành cây trước mặt rơi ngay trên vai cậu.

Đó là một bông hoa nhỏ màu trắng điểm thêm chút hồng bên trong. Bông hoa còn chưa nở rộ hết. Những bông hoa nhỏ chụm lại với nhau, bọc trong đó làm tràn ngập hạnh phúc vui vẻ và cả xấu hổ, chúng rơi xuống vai cậu rồi bất động.

Không biết có phải Túc Dung ảo giác hay không, nhưng hình như hắn nhìn thấy hai cái cây kia đang rung chuyển, sau đó một bông hoa nhỏ “tình cờ” rơi từ hai cây đó xuống, bồng bềnh trên vai Úc Thanh.

Cây đầu tiên lại thả một bông hoa khác, rơi xuống mái tóc.

Hai cây còn lại cũng không chịu thua kém, tiếp tục thả xuống một đóa.

………

Hai chiếc cánh nhỏ sau lưng Túc Dung dựng đứng lên, đó dấu hiệu của việc tức giận.

May mắn thay Úc Dung không dừng lại, nhanh chóng bước ra khỏi phạm vi cành cây của chúng, nếu không sau khi cậu bước qua cả cơ thể đều sẽ tràn ngập hoa mất.

Tình trạng này vẫn tiếp diễn.

Bất cứ nơi nào Úc Thanh đi qua, vạn vật hồi xuân, trước mặt cậu không có trở ngại nào, ngay cả gió và cát ban đầu cũng dừng lại trước mặt anh.

Không chỉ có Túc Dung sửng sốt, mà các trùng tốc khác cũng không khỏi thắc mắc, không chỉ sinh vật sống, mà ngay cả hành tinh cũng biết nhìn nhan sắc sao?

Sau khi kinh ngạc, họ lại cảm thấy người này nên được đối xử như vậy, nếu là họ, họ sẽ vì người này mà vượt qua mọi trở ngại và cho người đó sự đối đãi dịu dàng nhất.

Một người một trùng đi không biết bao lâu, đến khi mặt trời mọc lên đến đỉnh đầu, Úc Thanh cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu lại thì thấy tiểu linh thú vẫn chăm chú nhìn mình như trước.