Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc

Chương 2.2

Trùng tộc phải thực hiện mệnh lệnh của cấp trên bất kể sự sống hay cái chết của bản thân, có thể nói họ cực kỳ trung thành, nhưng điều này đều dựa trên việc có thể cảm nhận được mệnh lệnh, một thái tử không có linh năng, ngay cả thành lập kết nối linh năng cũng không thể thì trùng tộc không thể nào cảm biết được, cũng không thể nào tận trung được.

Người duy nhất họ trung thành là người có thể ra lệnh cho họ.

Vì vậy, khi Túc Dung tiến vào Nơi thử nghiệm, ngay cả khi Tinh minh đã đề nghị, trùng tộc vốn trung thành và lạnh nhạt lúc đầu cũng ít người vào phòng phát sóng trực tiếp.

Có lẽ họ chỉ buồn chán hoặc chỉ vì tò mò, trong thời gian rảnh rỗi cũng mang chút ít kì vọng bước vào phòng phát sóng trực tiếp, Sự phấn khích vì nguy hiểm lúc đầu đã níu chân bọn họ ở lại, chính tại sự đề cử của một nhóm nhỏ trùng tộc, lúc một nhóm người mới bước vào, mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bản chất của trùng tộc là hiếu chiến và thích cướp bóc các hành tinh, họ có nhiều hành tinh nhất trong thiên hà, nhưng mỗi hành tinh đều không đẹp đẽ gì, chứ đừng nói đến việc nhìn thấy những bông hoa non nớt nở rộ trên những cành cây khô héo, thảm cỏ xanh non trải dài trên vùng đất nứt nẻ và lạnh lẽo.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, trùng tộc bị tinh tế coi là không có thẩm mỹ và không hiểu cuộc sống vào giờ phút này lại cảm thấy như mình đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất trên thế giới.

Chẳng bao lâu sau, họ mới biết rằng suy nghĩ này của mình là sai lầm.

Điều tốt đẹp hơn cả vẫn còn ở phía sau.

Trùng tộc vốn được đánh giá là thờ ơ như những cỗ máy, không có cảm xúc hay không có cảm xúc lên xuống, lại cảm nhận được những dao động năng lượng quen thuộc thân thiết không thể giải thích được, đồng thời trở nên lo lắng và phấn khích vô cớ.

Cảm giác này đến một cách lạ lùng, nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả ý thức của Nữ hoàng, vượt lên cả ý chí chủng tộc rằng Nữ hoàng là cao nhất, không cần liên kết linh năng, cứ như được viết trong gene của trùng tộc vậy.

Họ không giống như những gì các chủng tộc khác nói, họ có khiếu thẩm mỹ, đây là cảnh tượng đẹp nhất mà họ từng thấy.

Trong làn gió nhẹ của bình minh mùa xuân, người mặc thanh y phiêu dật, chậm rãi điềm tĩnh bước đến, ngay cả đường cong dịu dàng của lông mày cũng có thể khơi dậy cảm xúc của họ.

Họ không thô bạo như các chủng tộc khác nói, nhìn thấy người này, tựa như giọt mực trên ngọn bút của thi nhân, nhỏ giọt trên giấy Tuyên, lan ra, chậm rãi và nhẹ nhàng, dần dần dung nhập vào các đầu dây thần kinh thô ráp của trùng tộc, ngứa nhẹ và tê nhức, mang đến cho họ những cảm xúc tinh tế và sự khao khát cái đẹp.

Khi người đó đi rồi quay lại, sau khi sức lực của cậu truyền lên cành cây tràn sức xuân, con ngươi cùa những trùng tộc hình người này, cơ hồ trong tích tắc đều trở về hình dạng dựng đứng như nguyên thủy nhất.

Cảm giác này thật kỳ lạ, bởi vì chia sẻ cảm giác nên họ có thể cảm nhận được sự đau đớn và bỏng rát của thái tử nhỏ, càng nóng lên thì càng đau, nhưng đau đớn không phải là đau đớn, vì người này mà họ trở nên trầm mê, không muốn rời xa, họ mê đắm đến nỗi không thể duy trì hình dạng con người.

Tại Nơi thử nghiệm, Úc Thanh, người hơi cúi người đứng trước mặt lông xù, không biết rằng vì vẻ ngoài của mình mà chủng tộc tàn bạo nhất trong tinh tế đã xảy ra những thay đổi mà chính họ không thể hiểu được. Kỳ thật cậu cũng không biết tinh tế là gì, ngay cả lông xù trước mắt là cái gì cũng không biết.

Úc Thanh cảm thấy như thể mình đã ngủ rất lâu và ký ức gần nhất mà cậu có được bây giờ là việc cậu độ kiếp.

Kể từ sau khi trời giáng dị tượng khi cậu sinh ra, con đường tu tiên với cậu mà nói tựa như cưỡi mây mà đi, toàn bộ đại lục tu chân không ai sánh bằng, trong vòng chưa đầy trăm năm, ngoại trừ ba lão quái vật, mọi người nhìn thấy cậu đều phải tôn kính gọi cậu một tiếng lão tổ, lại không nghĩ tới, cuối cùng khi độ kiếp phi thăng lại xuất hiện vấn đề.

Đây chính là điều mà sư tôn cậu lo lắng nhất.

Như sư tôn của cậu đã nói, nếu cậu không được thiên đạo thiên vị, vậy thì chính là sẽ bị thiên đạo bất dung, cậu vốn cho rằng là cái trước, nhưng chỉ sau khi nhìn thấy lôi kiếp mới biết là cái sau.

Sau khi nhận ra mình không thể chống lại lôi kiếp, cậu đã chặn được vài tia thiên lôi đầu tiên, khi sắp chết, điều cậu nghĩ đến không phải là môn phái mà mình bảo vệ, môn phái vốn đã là môn phái tu tiên số một thiên hạ, không cần cậu lo lắng, cậu chỉ nghĩ đến mấy con linh thú mà cậu nuôi.

Trong thiên lôi đùng đùng, trước khi chết, cậu đã truyền cho chúng toàn bộ linh huyết mà cậu tích lũy được trong suốt cuộc đời.

Linh huyết là thứ quý giá nhất đối với tu sĩ, không nói đến việc nó là kết tinh của tu vi, linh huyết của lão tổ Độ Kiếp kì còn có khí tức thần hồn, ít nhất, có thể bảo vệ chúng cả đời khỏe mạnh.

Đó là ký ức gần đây nhất của cậu, nhưng nó dường như là chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, Úc Thanh tỉnh dậy từ linh phủ của mình, dường như trước mắt cậu đã đổi một mảnh thiên địa khác, linh phủ của cậu cũng hư hại.

Ngay từ đầu cậu đã để ý đến con non này, nó là một con linh thú mà cậu chưa từng thấy bao giờ, nó có bộ lông rậm rạp, cặp sừng mảnh khảnh rất mê người, càng mê người hơn chính là đôi mắt màu xanh xám của nó, Úc Thanh xoa ngón tay, buộc mình không được dừng lại.

Thói quen cứ nhặt những con linh thú nhỏ và mang chúng về nhà đã bị sư tôn vốn thăng thiên của cậu và chưởng môn sư điệt nhắc nhở nhiều lần.

Không được nhặt nữa.

Úc Thanh giả vờ làm ngơ trước con linh thú trông hơi giống rồng và có bộ lông xù này, mặc dù đôi mắt xanh xám và cặp sừng nhỏ kia đã chạm vào điểm yêu thích của cậu.

Tuy nhiên, một tiếng rêи ɾỉ không thể kìm lại được vẫn khiến cậu không thể tiến về phía trước.

Úc Thanh, người đã tạm thời mất đi linh lực và tu vi, nhìn thế giới này, trong mắt cậu những ngôi sao dường như đã thay đổi, từ lúc tỉnh dậy, cậu hiểu rằng có lẽ đã qua một khoảng thời gian rất dài sau và vạn vật và con người đã thay đổi.

Nhìn xung quanh chỉ có anh và con non này, lông mi của Úc Thanh rũ xuống, che đi sự tiêu điều còn sót lại trong mắt cậu, cậu bước trở lại.

Nhìn thoáng qua, cậu có thể nhìn ra vết thương nghiêm trọng nhất của tiểu linh thú ở đâu, Úc Thanh đang định đưa tay lật lại thì lại nghĩ tới điều gì đó, rút

tay về, ngược lại bẻ gãy một cành cây và cẩn thận lật nó lại.

Cậu lại gần, muốn kiểm tra vết thương của con thú nhỏ, nhưng nó có vẻ đau đớn và thở dốc, lông tơ quanh sừng ướt đẫm mồ hôi.

Úc Thanh nghĩ đến những người và yêu quái kia khi nhìn thấy cậu liền không khỏi quỳ xuống, sau đó nhìn cục cưng nhỏ đáng thương này, cố gắng không tỏ ra quá lạnh lùng, "Ta không phải là muốn ăn em."

Giọng nói thấm đẫm sương mát đầu xuân.

Người muốn ăn cũng được.

Chưa kể đối mặt trực tiếp với người này, âm thanh giọng nói này khiến ngay cả những người đang xem trực tiếp cũng trở nên phấn khích.

Âm thanh này giống như mưa xuân róc rách, bị gió xuân mang theo hoa tươi cỏ non thổi đến bên sườn núi, thấm vào tứ chi và xương cốt của bọn họ.

Trùng tộc nín thở chờ đợi cậu nói thêm một cậu nữa, chẳng sợ chỉ có một câu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, những trùng tộc này nghĩ thể nào cũng không thể hiểu được, không phải là họ ghét loài người nhất sao? Ngoài lũ tang thi thì loài người đạo đức giả và phản bội chính là chủng tộc mà họ ghét nhất.

Nhưng mà bây giờ, từng đôi mắt hung dữ của trùng tộc, trở nên ngốc nghếch, cứ chăm chăm nhìn người đó, trong lòng sinh ra mong đợi vô hạn.

Lẽ nào đây là huyễn cảnh mà bọn quái vật trong Nơi thử luyện chế tạo ra? Vậy thì thật đáng sợ, bọn họ không thể bị mê hoặc.

Cứ vậy mà nghĩ, nhưng họ vẫn dán chặt mắt vào người áo xanh, cảm giác mong chờ thậm chí còn khiến bọn họ có chút bực bội.

HẾT CHƯƠNG 2.