Tôi Ở Huyền Học Tay Không Xé Tà Ám

Chương 19

“Mời hai vị dùng bữa.” Nhân viên phục vụ bưng món lên rồi ra ngoài.

Tạ Khâm Từ chậm rãi cắt bít tết phần mình. Anh gọi medium rare. Khi miếng thịt hồng được cắt ra, chẳng hiểu sao Tôn Kiện lại rùng mình.

Ánh mắt hờ hững, ngón tay trắng nõn, thon dài cầm dụng cụ ăn bằng bạc sáng bóng. Miếng thịt được anh cắt ra như biến thành thịt tươi sống, máu tươi trào ra…

“A!”

Tôn Kiện lùi lại một chút rồi ngã khỏi ghế.

Cơn đau khiến ông ta tỉnh táo lại, nhìn sang đối diện, thấy Tạ Khâm Từ chỉ đang ăn bít tết mà thôi, không có máu gì cả.

“Tạ Khâm Từ…”

“Sếp Tôn.” Tạ Khâm Từ đặt nĩa xuống, đứng dậy: “Tôi tặng ông một câu: Không làm việc gì trái lương tâm thì không cần sợ ma đến nhà tìm. Nếu sếp Tôn định lên kế hoạch khiến tôi đẹp mặt thì nên giải quyết “người” đang theo bên cạnh ông đi đã.”

“Tạ Khâm Từ, ý cậu là sao?”

Tiếc là Tạ Khâm Từ đã đứng dậy bỏ đi. Tôn Kiện không nhìn thấy sau lưng ông ta có một bóng ma đỏ tươi dần hiện ra.

“Reng reng.”

Tạ Khâm Từ mở điện thoại ra, thấy một tin nhắn chưa đọc.

[Cố Miên: Anh Từ, anh bàn với công ty xong chưa?]

[Tạ Khâm Từ: Đàm phán không thành công rồi.]

[Cố Miên: Em biết ngay mà. Em mới hỏi thử công ty mình, thấy bảo Thải Ngu dùng thủ đoạn dơ bẩn lắm. Anh Tạ, hay anh đến Thịnh Thế của chúng em đi.]

[Tạ Khâm Từ: Để bàn sau đi. Thang máy đến rồi, lát nữa nói.]

Cửa thang máy mở ra, Tạ Khâm Từ tắt máy, ngước lên, đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.

Là người đàn ông ban nãy anh mới đυ.ng mặt trong thang máy.

Cửa thang máy khép lại, người đàn ông luôn giữ sự trầm mặc bỗng lên tiếng: “Khéo thật.”

Trợ lý bên cạnh hắn há hốc mồm, như thể gặp ma. Trời ơi, Tổng giám đốc nhà mình lại đi chủ động bắt chuyện với người khác!

Tạ Khâm Từ không cảm nhận được tâm trạng phức tạp của trợ lý. Anh híp mắt, đáp: “Đúng vậy, khéo thật.”

Không đợi họ nói thêm gì, một tiếng “rầm” vang lên, thang máy bất chợt dừng lại.

Từng luồng âm khí xộc từ khe cửa vào trong, nhiệt độ trong thang máy đột ngột giảm mười độ.

Tạ Khâm Từ mở điện thoại lên. Quả nhiên, mất tín hiệu rồi.

“Sếp Phó, hình như thang máy bị trục trặc gì rồi.” Trợ lý đi theo Phó Minh Tễ cũng phát hiện ra vấn đề: “Không liên lạc được với bên ngoài.”

Phó Minh Tễ nhắm mắt lại: “Dùng điện thoại vệ tinh đi.”

Trợ lý Lâm vội đổi điện thoại khác, lần này cuối cùng cũng liên lạc được với bên ngoài.

Như thể đã quá quen với chuyện thế này, trợ lý Lâm nói tóm tắt một lượt tình hình rồi cúp máy: “Sếp Phó, họ sẽ kiểm tra sự cố ngay, chẳng mấy là xong.”

Tạ Khâm Từ tựa vào vách thang máy, lạnh nhạt nhắc nhở: “Sẽ không nhanh lắm đâu.”

Anh cảm nhận được mùi của ác quỷ. Thang máy này bị ác quỷ chọn phải, giờ đây đã thành bãi săn của nó rồi. Nếu không giải quyết ác quỷ thì thang máy sẽ không khôi phục lại bình thường đâu.

“Cậu biết chuyện gì đang xảy ra sao?” Giọng điệu trợ lý Lâm có vẻ thận trọng hơn.

Theo Phó Minh Tễ một thời gian, trợ lý Lâm đã gặp đủ thứ chuyện “bất trắc”, đang yên đang lành thì đèn rơi, thang máy đang vận hành bình thường thì hỏng, ô tô đang đi ngon lành thì trục trặc,… nhiều vô số kể.

Phó Minh Tễ cực dễ gặp chuyện không may, nhưng những chuyện này chỉ có người thân cận với hắn mới biết. Chàng trai này mới tình cờ gặp được hai lần, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì đây? Có liên quan gì đến sự cố lần này không? Trợ lý Lâm không dám suy đoán bừa.

Nhận ra sự nghi ngờ của anh ta, Tạ Khâm Từ nhíu mày: “Không nhận ra sao? Vị bên cạnh anh…”

“Tôi họ Phó.” Phó Minh Tễ chợt lên tiếng.

“À, anh Phó đây bị ác quỷ bám riết đấy…”

“Cậu nói bậy bạ gì đó? Trên đời này làm gì có ma quỷ.” Trợ lý Lâm chưa kịp ngạc nhiên vì ông chủ mình chủ động lên tiếng thì đã phải vội ngắt lời Tạ Khâm Từ.

Không ai không biết sếp Phó không thích người ta nhắc đến ma quỷ. Cho dù biết những chuyện không may mà hắn gặp phải rất có thể liên quan đến chúng, nhưng cũng không ai dám lên tiếng ngay trước mặt hắn.

Anh ta âm thần lau mồ hôi giùm thanh niên này.

Phạm vào điều kỵ của sếp Phó, sợ là…

Tạ Khâm Từ vốn định thuận miệng nói thôi nhưng lại bị trợ lý Lâm ngắt ngang, thế là anh quay sang quan sát người đàn ông nọ kỹ hơn.

Thân hình hắn rất cao lớn, đứng trong thang máy như chiếm một góc, quỷ khí hội tụ trong thang máy vây quanh hắn. Chúng xác định được mục tiêu rồi nhưng hình như kỵ húy gì đó, không dám quấn lên.

Bị ác quỷ ngấp nghé nhưng cũng khiến ác quỷ sợ hãi.

Thú vị đây.

Tạ Khâm Từ không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng hành động của ác quỷ làm mất thời gian của anh. Anh gõ vào vách thang máy, mặc kệ có làm thế giới quan của hai người còn lại vỡ nát không, nói thẳng: “Ra đi.”