"Chuyện bên em đâu có gì quan trọng đâu." Cố Miên lẩm bẩm: "Được rồi, vậy đợi anh Tạ xong việc, nhất định phải đi ăn với nhau một bữa nhé."
Sau khi từ Vân Thành trở về, Cố Miên bị quản lý của cậu ta bắt về chạy lịch trình. Tạ Khâm Từ cũng phải giải quyết chuyện trong công ty nên chuyện đi ăn chỉ có thể hoãn lại.
Thang máy dừng lại.
Vẫn chưa đến tầng mà Tạ Khâm Từ cần lên.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Tạ Khâm Từ ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài thang máy.
Cao thế.
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tạ Khâm Từ.
Người đàn ông có gương mặt cực kỳ tuấn tú, lông mày sắc và đôi mắt sáng, bộ vest thẳng thớm, toàn thân toát ra khí chất khiến người ta khó mà làm ngơ.
Hắn là một người đàn ông rất thu hút ánh nhìn.
Điều khiến Tạ Khâm Từ phải đưa mắt sang nhìn là năng lượng màu tím mạnh mẽ trên cơ thể người đàn ông. Nếu không phải người hội tụ vận may cực lớn, trên người sẽ không thể nào có năng lượng màu tím mạnh mẽ như vậy. uy nhiên, năng lượng màu tím này được bao quanh bởi một lớp sương mù trong suốt, mơ hồ đến mức không thể nhận ra. Nếu Tạ Khâm Từ không ở gần như vậy, có lẽ anh cũng sẽ không cảm nhận được.
Tạ Khâm Từ cụp mắt, người đàn ông dẫn theo hai trợ lý bước vào.
Có người ngoài ở đây, người trợ lý đang nói cũng ngừng báo cáo công việc.
Đôi bên đứng hai bên thang máy, nước sông không phạm nước giếng.
Tạ Khâm Từ cảm nhận được ánh mắt người đàn ông dính lấy mình trong phút chốc.
Thang máy đi dần lên tầng mười bảy rồi dừng lại. Tạ Khâm Từ đi ra ngoài, không quá quan tâm đến khoảng dạo ngắn trong thang máy.
Cửa thang máy lại khép, trợ lý Lâm nói: “Sếp Phó, thương vụ bên Bắc Mĩ gặp chút vấn đề, người phụ trách bên Sâm Ốc mong có thể đích thân gặp anh một lần.”
“Ừ.”
“Lần này Thải Ngu bị ảnh hưởng, Thịnh Thế định nhân cơ hội thu mua…”
Thịnh Thế là công ty con chuyên về giải trí của Phó Thị, do chính Phó Minh Tễ sáng lập trước khi tiếp quản Phó Thị, được Phó Minh Tễ quan tâm hơn so với các công ty khác.
Tạ Khâm Từ đã đến chỗ hẹn với Phó tổng giám đốc của Thải Ngu, một nhà hàng nổi tiếng ở tầng mười bảy.
“Tiểu Tạ, công ty biết cậu đã phải chịu thiệt thòi. Thế này đi, cấp cao trong công ty đã thương lượng rồi quyết định đẩy hợp đồng với cậu lên hạng A, tất cả tài nguyên của Kiều Lạc Lạc sẽ đưa hết cho cậu…”
Tạ Khâm Từ ngồi thẳng dậy khỏi sô pha: “Nếu sếp Tôn muốn nói mấy lời này thôi thì chúng ta không còn gì để bàn.”
Tôn Kiến nén cơn giận, hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào? Tạ Khâm Từ, cậu đừng quên, nếu không nhờ công ty thì cậu làm gì có ngày hôm nay!”
“Đúng thế thật.” Tạ Khâm Từ gật đầu đồng ý: “Nếu không có công ty chắc tôi cũng không suýt chết.”
“Đó là do mưu kế riêng của Kiều Lạc Lạc và quản lý của cậu ta, công ty không hề hay biết!”
“Công ty không biết thật sao?” Tạ Khâm Từ cười như không nhìn ông ta: “Nhà tổ họ Ninh có vấn đề, bùa trong tay Kiều Lạc Lạc… ông có dám nói là ông không biết chút gì không?”
Tôn Kiện thầm hốt hoảng. Đương nhiên là ông ta biết. Kiều Lạc Lạc có qua lại với ông ta một thời gian, lần này nghe Kiều Lạc Lạc xin, ông ta đồng ý ngay. Nhưng ông ta không ngờ một thằng nhóc lành như cục đất, mặc người ta bắt nạt như Tạ Khâm Từ lại trở thành sát thần.
Nếu biết trước…
Tiếc là trên đời này làm gì có chuyện biết trước.
“Dù tôi có biết thì cậu làm sao? Tạ Khâm Từ, Thải Ngu là công ty lớn, còn cậu không có gì cả, cậu lấy cái gì để đấu với Thải Ngu? Hai bên cùng nhường một bước, cậu cũng có được tương lai rộng mở hơn, không tốt hay sao?”
Tạ Khâm Từ không phản bác, Tôn Kiện tưởng anh động lòng, thế là tiếp tục thuyết phục: “Chúng tôi sẽ điều cho cậu một quản lý khác, cậu có thể bắt đầu lại từ đầu. Kiều Lạc Lạc và quản lý của cô ta đã phải chịu trừng phạt, cậu có làm ầm ĩ hơn thì có được gì đâu?”
Tôn Kiện tỏ vẻ như muốn tốt cho anh, thâm thúy nói: “Ngược lại, nếu cậu hòa giải với công ty thì sau này công ty sẽ tập trung bồi dưỡng cậu. Cậu biết địa vị trong giới của Thải Ngu rồi đấy. Có công ty nâng đỡ, sau này cậu muốn gì chẳng được?”
Tạ Khâm Từ bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, nói: “Nếu công ty có thể đưa hết những người có liên quan đến vụ việc lần này ra thì tôi sẽ dừng tay.”
“Tạ Khâm Từ, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!”
Tôn Kiện tranh cơ hội đến đàm phán với Tạ Khâm Từ là để mình không dính dáng đến việc này, đương nhiên không thể chấp nhận được điều kiện của anh rồi.
“Vậy thì miễn bàn đi.” Tạ Khâm Từ ngả người ra sau.
“Tạ Khâm Từ, cậu đừng hối hận đấy!”
Có gì mà phải hối hận? Trên đời này chẳng ai có thể làm gì khiến anh phải hối hận.