“Họ đã qua đời được một lúc lâu lắm rồi.” Trần Lâm nén cơn khó chịu để bước đến, kiểm tra một cái xác gần nhất.
Không ai lại muốn ở lâu cùng xác chết, cũng may bên cạnh gian thờ có một phòng dùng để nghỉ ngơi, Đinh Mạn Ni nén nỗi sợ, nói: “Chúng ta qua kia đã.”
Tạ Khâm Từ quay đầu sang nhìn cô ta, Đinh Mạn Ni co rúm người lại.
Cũng may, Tạ Khâm Từ cũng không muốn ở nơi máu tươi tanh nồng thế này làm gì. Anh bước đi, Hắc Đà Đà kéo Quỷ Vương đi theo.
Hắc Đà Đà chiếm nửa gian phòng. Quỷ Vương bị bịt miệng, không phát ra được bất kỳ âm thanh gì. Những ai biết nó là thứ gì đều không dám đến gần.
Không phải ai cũng được như Tạ Khâm Từ, có thể dễ dàng hạ gục con ác quỷ này.
Khi tiếng bước chân vang lên, đám người nấp sau tường không biết phải làm sao.
Khi nhóm thầy Thanh Mộc chạy đến, họ thấy quỷ khí rợp trời bên ngoài nhà tổ họ Ninh.
“Vậy là…”
“Quỷ Vương đã xuất thế.” Tâm trạng thầy Thanh Mộc rơi xuống đáy vực.
Quỷ khí nồng đậm đến nỗi mắt trần còn thấy được thì tình hình bên trong khá dễ đoán.
Đám người phá pháp trận thật nhanh rồi xông thẳng vào.
Kim đồng hồ trên la bàn xoay tròn cực nhanh, cuối cùng chỉ về phía sâu trong nhà. Triệu Phong dẫn người theo sát sau lưng thầy Thanh Mộc. Không ai nói gì, họ đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một bi kịch.
Họ cùng nhau đi vào, không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Thầy Thanh Mộc nhíu chặt mày: “Tình hình lạ quá, sao không có động tĩnh gì nhỉ? Mọi người cẩn thận.”
Triệu Phong nắm chặt cây súng, những người mặc đồng phục giống anh ta cũng đều có súng và dán bùa do chính thầy Thanh Mộc vẽ.
Dù sao thì với quỷ quái, vũ khí nóng cũng ít tác dụng.
Càng vào sâu bên trong, họ càng cảm nhận được quỷ khí dày đặc, thi thoảng còn thấy quỷ hồn phiêu đãng. Không cần thầy Thanh Mộc ra tay, đệ tử ông dẫn theo cũng giải quyết được.
Bảy phút sau, thầy Thanh Mộc dừng bước, nghiêm túc nói: “Chúng ta đến rồi.”
Triệu Phong nhìn đống sương đen ẩn trong tòa kiến trúc cổ, thủ thế.
Mọi người tập trung, nín thở, từ từ đến gần.
Mùi máu tươi lẫn trong gió tràn đến, phía trước lờ mờ có bóng người. Triệu Phong gồng mình để chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Họ tới gần.
Thanh niên mặc đồ thoải mái bước ra từ làn sương đen. Nơi anh đi qua, sương đen tự động tản hết ra, nhường đường cho anh.
Đó là Tạ Khâm Từ.
Mặc dù Quỷ Vương đã bị hạ gục, những ác quỷ mà nó chưa tiêu hóa hết vẫn có thể thoát ra, bay là là trong phòng rồi bị Hắc Đà Đà bắt ăn. Tạ Khâm Từ bỏ đi không nói gì, Hắc Đà Đà cũng không định đuổi theo, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của nó cũng là trông chừng Quỷ Vương.
Nên là, dù nghe thấy tiếng bước chân, biết có người đến ứng cứu nhưng không ai dám ra, đành để Tạ Khâm Từ đi một mình.
Thầy Thanh Mộc nhìn anh đầy cảnh giác.
Tạ Khâm Từ không thèm để ý đến thái độ của họ mà bảo: “Mọi người đến ứng cứu à? Đi theo tôi.”
Thầy Thanh Mộc và Triệu Phong nhìn nhau. Họ đã xem livestream nên đương nhiên là biết Tạ Khâm Từ. Hiện giờ không còn nhiều thời gian nữa, sau khi thầy Thanh Mộc xác định Tạ Khâm Từ là người, nhóm Triệu Phong cũng dẫn người đuổi theo.
Đi khoảng chưa đầy nửa phút thì họ đã đến nơi.
Nhóm thầy Thanh Mộc đứng sững ra, vẻ mặt khó tin.
Tình hình này hoàn toàn khác dự đoán của họ!
Không có ác quỷ làm hại con người, không có hiện trường máu tanh, ác quỷ và người sống phân thành hai bên riêng biệt.
Kim trên la bàn chỉ một hướng cụ thể, đám người nhìn theo, thấy một đống sương đen chiếm hơn nửa căn phòng, cũng thấy Quỷ Vương bị trói trong góc.
“Con nào là Quỷ Vương?” Triệu Phong hỏi, không dám xác định.
Con nào cũng không giống Quỷ Vương gì sất.
Làm gì có Quỷ Vương nào biến mình thành hình trái tim? Còn nếu Quỷ Vương là con bị trói ở góc phòng thì sao nó yếu dữ vậy? Như nhóc đáng thương bị bắt nạt ấy.
Tạ Khâm Từ chỉ về phía Quỷ Vương: “Con bên trong đó.”
Triệu Phong cực hoảng hốt.
Sao bảo Quỷ Vương hung ác, tàn bạo, gϊếŧ người như ngóe, ghê gớm lắm, hễ mà sinh ra sẽ dấy lên hồi gió tanh mưa máu mà???
Thế này là sao???
Tạ Khâm Từ bừa bước vào, Cố Miên đã sáp tới. Chỉ khi ở bên anh Tạ của mình, cậu ta mới cảm thấy an toàn thôi.
“Anh Tạ, họ là?”
“Chúng tôi là cảnh sát Vân Thành, nghe điện thoại báo tin nên đến.” Triệu Phong chủ động giải thích.
“Ra là cảnh sát.” Cố Miên thả lỏng.
“Không sao, chúng tôi đến cứu các vị.” Triệu Phong gắng sức để giọng mình nhẹ nhàng đi, tiếc là không thành công cho lắm.
Anh ta là một người đàn ông cao to, trông cực hung dữ, thêm đám người sau anh ta lại toàn dân cao to, chẳng giống người tốt chút nào.
Đám Đinh Mạn Ni nấp sau lưng Tạ Khâm Từ, không dám ló đầu.
Trong vô thức, họ tin tưởng Tạ Khâm Từ hơn đám người mới tới.