Cố Chân Chân: “Vậy, người sẽ bị trừng phạt hôm nay, là công nhân bị thương kia, hay là tiếp tục từ chỗ chúng tôi lựa chọn ra?”
Ngài Lord cười quỷ dị: “Các người thật may mắn, hôm nay sẽ lại không có người vì lượng công việc ít nhất mà bị trừng phạt.”
Ngụ ý, Từ Thắng Dịch chính là cái kẻ xui xẻo kia, nhưng tất cả mọi người không thể xác định, Từ Thắng Dịch còn cơ hội sống đến khi thực hiện trừng phạt hay không.
Kiểm tra sức khoẻ thông lệ rất đơn giản, hộ sĩ đo nhiệt độ cơ thể công nhân và lấy máu để xét nghiệm, không đến mười phút, tất cả mọi người đều thông qua kiểm tra sức khoẻ và đến nhà ăn.
Nhà ăn cũng không lớn, khu ăn cơm rộn ràng nhốn nháo chen chúc đầy công nhân NPC.
Sau khi bọn họ đi vào nhà, những công nhân NPC đó lập tức ngừng động tác trên tay, dùng một loại tầm mắt chỉnh tề đến quỷ dị, động tác đồng đều nhìn về “Đồng nghiệp” mới nhậm chức, tựa như đang giám thị nhất cử nhất động kẻ xâm nhập trái phép.
Dưới áp lực của tầm mắt dày đặc yên lặng như người chết, tất cả mọi người không tự giác mà khẩn trương lên.
Vào lúc này, ngay cả tiếng bước chân hay tiếng hít thở đều trở nên vô cùng rõ ràng.
“Chào mừng các bạn đã đến với nhà ăn công nhân viên chức của chúng ta, tất cả các phần cơm ở đây đều miễn phí, là một trong những phúc lợi của công nhân.” Ngài Lord toét miệng chào mừng bọn họ. “Hy vọng các người có những trải nghiệm tốt đẹp khi dùng cơm tại đây.”
Ngài Lord giống như một cái nút, khi hắn vừa phát ra giọng nói, nhà ăn vốn dĩ tĩnh mịch lại một lần nữa ồn ào náo nhiệt.
Nhóm NPC nên ăn cơm thì ăn cơm, nên trò chuyện thì trò chuyện, tất cả lại khôi phục dáng vẻ như bình thường.
Mọi người tạm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát nhà ăn của nhân viên.
Nhà ăn chỉ có một cửa sổ lấy đồ ăn mở ra hướng bên ngoài, chỉ cần thăm dò một chút, là có thể nhìn thấy trong tủ kính có ba khay chứa thức ăn, đó là những chiếc bánh nhân thịt có màu hồng đỏ quỷ dị, đầu cá được xếp ngay ngắn nhìn thẳng lên trời sao, cùng với món salad cà chua rau dưa được rưới nước sốt màu đỏ.
Mọi người nhìn tờ giấy được dán trên ô cửa sổ: “Nội quy ăn cơm của công nhân” --
“Chào mừng các công nhân mới đã đến căn tin của phân xưởng, vì để khiến bạn có được trải nghiệm dùng bữa an toàn và thoải mái, xin hãy tuân thủ tất cả nội quy sau đây:
1. Thời gian dùng cơm là vào giữa trưa từ 12 giờ đến 1 giờ, buổi chiều từ 4 giờ đến 5 giờ, các thời gian còn lại căn tin sẽ không phục vụ bữa ăn, nếu ngoài giờ ăn mà bạn nhìn thấy đồ được ăn bày trên cửa sổ, vui lòng tránh xa căn tin ngay lập tức;
2. Trừ khi có trường hợp đặc biệt, trong thời gian dùng bữa, vui lòng cố gắng không rời khỏi khu vực căn tin, sau bữa ăn có thể đến phòng chờ để nghỉ ngơi và chờ đợi;
3. Thân thể là tiền vốn công việc, ngoại trừ tình huống đặc biệt khẩn cấp, phải dùng bữa đúng hạn;
4. Mỗi một nhân viên khi dùng cơm phải chọn hai hoặc hai loại thức ăn trở lên;
5. Lãng phí là điều thật xấu hổ, hãy ăn hết đồ ăn đã lấy;
Chúc ngài dùng cơm vui vẻ.”
Xem xong năm điều ngắn ngủn trong nội quy, mọi người trầm mặc.
Tuy rằng nội quy dùng bữa không có phần nào bị bôi đen, giúp loại bỏ đi những nguy cơ chưa xác định, nhưng nội dung của nội quy kết hợp cùng phần thức ăn ghê tởm trước mắt, tức khắc làm mọi người cảm thấy hít thở không thông.
Tần Nhượng nhìn về tủ kính duy nhất, vẻ mặt khó xử: “Nói cách khác, giữa bánh nhân thịt và đầu cá, chúng ta ít nhất phải chọn một món…”