Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 1: Tìm được con gái nhỏ rồi

Thành phố C, Cục Cảnh Sát - -

Tô Vãn Vãn ngồi ở trên ghế tay nhỏ ôm chiếc túi to hơn người, đôi chân ngắn nhỏ của cô nhóc đung đưa qua lại trên không.

Trên khuôn mặt tinh tế, đẹp đẽ kia của cô bé lại dính đầy bụi bặm, đầu nhỏ búi tóc thì bù xù giống như sắp bung ra.

Cô cảnh sát canh chừng Tô Vãn Vãn bên người đầy mặt đều là đau lòng.

"Anh nói thế giới này làm gì có chuyện khốn kiếp như vậy chứ, không muốn nuôi đứa trẻ là bỏ lại ngay cửa cảnh sát?"

"Ai bảo không chứ, đứa trẻ này nhìn chỉ cỡ 3 tuổi thôi, thế mà mẹ nó cũng nhẫn tâm bỏ rơi được....."

Âm thanh trò chuyện ngày một nhỏ đi, người cảnh sát đem ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của cô bé.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên.

Quần áo trên người của cô bé hết sức kỳ lạ, người mặc một bộ đạo bào màu trắng, ở búi tóc nhỏ còn cắm một cây trâm gỗ mộc, tay trái cầm lá bùa chú, tay phải cầm thanh kiếm gỗ đào nhỏ, sau lưng thì đeo một thanh khác Thất Tinh Kiếm.

"Chị ơi, mọi người sẽ tìm được ba ba em sao?"

Cô gái nhỏ có chất giọng đáng yêu trò chuyện, nhất là cặp mắt ngập nước, làm người nhìn đến tim không khỏi mềm đi.

Nháy mắt nữ cảnh sát trào dâng tình thương vô bờ bến của mẹ, hận không thể ở trên mặt Tô Vãn Vãn hôn một cái.

Nhưng Tô Vãn Vãn nói lại làm văn phòng cảnh sát nhân dân có chút khó khăn.

Cô nhóc là bị một người đàn bà vứt bỏ lại ngay cửa cảnh sát. Trên hệ thống tra được, người đàn bà kia đúng là mẹ của Tô Vãn Vãn tên Lý Xuân Mai.

Nhưng mà Tô Vãn Vãn lại phủ định hoàn toàn về thân phận của bà ta, thậm chí còn đòi sẽ lấy ra bức tranh đã vẽ về người ba của mình cho cảnh sát xem.

Cô nhóc mò tới mò lui trong túi bao đào của mình mất hết nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm thấy.

"Đây là ba ba của em."

Đáy lòng cảnh sát nhân dân tràn đầy mong đợi mà nhìn đến, nhưng trên tấm giấy Tuyên Thành kia vẽ là một con hổ.

Cảnh sát nhân dân: "......."

Bất kể người cảnh sát có giải thích ra sao, cô nhóc vẫn một mực cho rằng trên bức tranh kia chính là ba ba của mình.

Trong khoảnh khắc ấy, nhóm cảnh sát nhân dân không dám nói kia thực chất là địch......ba em.

Bởi vậy, mọi người đều rất khó xử mà nhìn cô nhóc trước mặt, không biết phải giải thích làm sao.

Cuối cùng, mọi người cùng đem ánh mắt đổ xô về phía người đội trưởng nhà mình Hà Cùng.

Hà Cùng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chấp nhận số phận mà tìm lời an ủi cô bé: "Chờ lát nữa là mẹ Vãn Vãn sẽ đến đón Vãn Vãn về nhà, Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi nhé?"

Thế nhưng cô nhóc nhíu mày lại, trầm ngâm suy tư hồi lâu mềm mại nói: "Chính là Vãn Vãn không có mẹ a."

Lời này cất lên làm cho cảnh sát xung quanh phá án hốc mắt đều đỏ hết lên.

Tô Vãn Vãn đối với cảm xúc xung quanh luôn là nhạy cảm, nhưng bé con không rõ mình chỉ là nói sự thật.

Mà sự thật này khiến mọi người cũng đều đau lòng.

Bất quá, ở bên sư phụ từ nhỏ Vãn Vãn học được cách dỗ dành người khác, tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng an ủi lại Hà Cùng.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.

Nhân viên phá án đã bắt được Lý Xuân Mai trở lại.

"Đội trưởng, người đã bắt được!"

Hà Cùng không nói hai lời, một bước chân dài lập tức đi ra văn phòng.

Trong phòng thẩm vấn, Lý Xuân Mai ngồi khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, còn không quên ở trước mặt cảnh sát kêu khổ.

"Ba năm trước là tôi tiêu tiền mua nha đầu này về, sau này tôi mang thai thì nó cùng Trương đạo sĩ trong thôn có duyên với nhau, cho nên tôi đã đem nha đầu chết tiếc kia cho ông ta."

"Kết quả Trương đạo sĩ chưa đến 2 năm đã qua đời."

"Tôi có lòng tốt đem nó trở về, không nghĩ đến nó đánh cục cưng bảo bối của nhà tôi phát khóc."

"Quan trọng nhất là nó ăn rất nhiều!"

"......."

Hà Cùng nghe xong, không thể nhịn được nữa.

Ban đầu hắn còn cho rằng chỉ là án kiện vứt bỏ, không nghĩ tới lại ra nhiều chuyện như vậy.

Càng không thể nào tưởng tượng được người đàn bà trước mặt này, vậy mà cảm thấy việc mua một đứa trẻ về là chuyện rất bình thường.

Hà Cùng hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: "Bà nói đứa nhỏ này là 3 năm trước được bà mua về từ tay kẻ khác? "

Lý Xuân Mai gật đầu, đem sự tình nói rõ ràng.

Hà Cùng cùng đồng nghiệp bên cạnh liếc nhau, trong đó có một người đã đi ra ngoài.

Lý Xuân Mai ngồi ở phòng thẩm vấn hết hai tiếng đồng hồ, mà không thấy động tĩnh gì nên có chút sốt ruột lên tiếng: "Vị cảnh sát đồng chí này, ngài xem cậu hỏi cũng đã hỏi rồi, có thể thả tôi về hay không? Cục cưng bảo bối nhà tôi giờ này còn chưa có ăn cơm nữa."

"Thế còn Vãn Vãn thì sao? " Hà Cùng không đáp mà hỏi lại.

Lý Xuân Mai không thèm để ý chút nào nói: "Các người, ai thích thì lấy đi. Dù sao tôi cũng không cần, mà thật sự không được nữa thì đưa con nha đầu ấy vào viện trẻ mồ côi đi. Nếu lúc trước không nhờ có tôi, nó đã sớm chết đói rồi."

Trước đó nhìn Lý Xuân Mai còn không việc gì là do cơn lửa giận kia đã được tận lực kìm chế vào 2 tiếng trước, thế nhưng hiện tại nó lại bùng lên một lần nữa.

Hà Cùng đột nhiên đập bàn, bật thẳng người đứng dậy, đôi mắt chim ưng từ trên cao nhìn xuống chằm chằm người đàn bà trước mặt: "Lý Xuân Mai! Nếu không phải tại bà, Tô Vãn Vãn sao có thể bị mất tích lâu như vậy, sớm đã được ba mẹ ruột tìm về rồi."

"Bà có nghĩ tới ba mẹ em ấy lạc mất con cái sẽ sốt ruột, lo lắng thế nào không? Trong lòng bà biết rõ Tô Vãn Vãn là bị lừa bán, vì sao lại không báo cảnh sát?"

Lý Xuân Mai bị Hà Cùng làm cho hoảng sợ.

Từ nhỏ bà ta đã sống ở trong thôn, đâu có gặp qua cảnh sát nào đáng sợ như vậy, nhất thời bị dọa run đến mất mật.

Hà Cùng cũng không muốn ở chung cùng với loại người này đôi co nhiều lời, thay đổi nhân viên phá án xong, lập tức rời đi viết bản án khác.

Vụ án hôm nay đã đánh cho hắn một cú thật mạnh vào đại não, khiến đầu hắn lẫn lộn hết cả lên.

Hắn bỗng chốc nhớ đến người bạn tốt của mình cũng có một cô em gái bị lừa bán đi. Hiện tại còn chưa có tìm trở về được.

Bất tri bất giác, Hà Cùng lại về tới văn phòng.

Giờ đã là buổi chiều, tiểu nha đầu đang ngồi ăn mì gói cùng một người khác trong văn phòng.

Miệng cô nhóc tuy nhỏ, nhưng sức ăn lại lớn.

Nghe nói, đây đã là thùng mì thứ hai rồi.

Không biết sao, Hà Cùng không khỏi nhớ tới lời của Lý Xuân Mai chê bai cô nhóc ăn nhiều.

Nháy mắt, trong lòng Hà Cùng buồn bực dần tan đi, khóe miệng vén lên một nụ cười.

"Vãn Vãn, em đã ăn no chưa? "

Cô gái nhỏ lớn lên trông rất đáng yêu, ở cục cảnh sát lâu như vậy cũng không có khóc nháo gì, ngoan đến chịu không được.

"Ăn no rồi ạ!"

Vãn Vãn sờ bụng nhỏ đang no căng của mình, ánh mắt cực kỳ thoả mãn.

Lúc này tâm tình Hà Cùng mới tốt lên được không ít, bất chợt lên tiếng hỏi: "Vãn Vãn có biết mẹ em tên gì không? "

Tô Vãn Vãn ánh mắt sáng ngời, gật gật đầu nhỏ: "Sư phụ nói mẹ em tên là Từ Uyển Thanh, ba em tên là Tô Ký Chu, Vãn Vãn còn có rất nhiều anh trai."

"Bất quá sư phụ nói với em, mẹ của em đã đi lên trời làm thần tiên nha~"

Hà Cùng biết Tô Vãn Vãn sau một tuổi được một vị đạo sĩ nhận về nuôi, nửa tháng trước vị đạo sĩ kia đã qua đời.

Loại người như Lý Xuân Mai đem Vãn Vãn về, chắc chắn có vấn đề.

Đôi mắt Hà Cùng tối sầm lại.

"Trước đi bệnh viện cho Vãn Vãn lấy máu, sau đó đến cơ sở dữ liệu làm DNA đối chiếu."

Vãn Vãn mơ mơ màng màng đã bị đưa tới bệnh viện, Hà Cùng vốn đang sợ hãi cô nhóc này nhìn thấy kim tiêm sẽ sợ. Kết quả, người ta làm vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào cây kim tiêm kia.

Thẳng đến khi cầm máu xong, cũng không có biểu cảm gì.

Ngoan chết đi được!

Vụ án lừa bán là chuyện quan trọng vô cùng lớn, nó đã làm kinh động đến thành phố và được lãnh đạo phá lệ chú ý. Nhiều ngày qua mọi người đều vất vả tăng ca để thẩm tra đối chiếu DNA. Phía bên kia cũng cẩn trọng điều tra bọn buôn trẻ em, chuẩn bị một lướt bắt hết bọn chúng.

____

Ba ngày sau

Đế đô, nhà cũ Tô gia.

Tô Ký Chu gần năm mươi tuổi lại một đêm mất ngủ, hắn hồ đồ mơ màng thật lâu chuẩn bị uống nước, vừa mới đứng dậy đã điện thoại đổ chuông.

Hắn nhíu nhíu mày, bắt máy.

"Xin hỏi, ngài có phải là Tô Ký Chu tiên sinh? Tôi là cảnh sát ở đồn công an trấn long đàm thuộc thành phố C, chúng tôi gần đây đang có vụ án lừa bán......... "

Tô Ký Chu nghe đối phương nói một hồi mất hai ba phút, cuối cùng đại não mới tổng kết ra được:

Con gái nhỏ nhà mình đã được tìm thấy!

--------------------------------------

P/s: Hai, chào mấy bà. Sau một buổi tuii miệt mài, cặm cụi ngồi làm việc. Tui quyết định chỉ mỗi ngày đăng 1 chương thôi, sức khỏe chịu hông nổi nên có gì mọi người thông cảm nhé. Lời cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.