Con gái nhỏ bị người trộm ôm đi ba năm, cuối cùng cũng tìm về được rồi!Cả nhà Tô gia mừng như điên.
Ba năm trước, Từ Uyển Thanh mang thai 8 tháng gặp phải tai nạn xe cộ, đưa vào phòng cấp cứu.
Đứa nhỏ may mắn được sinh ra. Nhưng Từ Uyển Thanh lại vì bị thương quá nặng, mất quá nhiều máu mà qua đời.
Tô Ký Chu đau lòng vô cùng.
Hôm sau, bên phía bệnh viện lại gọi báo tin đứa bé nằm trong lòng ấp đã không thấy đâu nữa.
Tin tức này như sét đánh ngang tai họ vậy.
Thật vất vả tìm kiếm con gái suốt ba năm trời, bây giờ rốt cuộc cũng có tin tức. Đúng là ông trời không phụ lòng người mà.
Sau khi Tô Ký Chu nhận được thông báo về tin tức của bé con nhà mình liền vội vàng đặt một vé máy bay, bay thẳng tới thành phố C.
Đi cả một đoạn đường vòng vèo, Tô Ký Chu mới mò tới đồn công an ở trấn long đàm.
Còn chưa bước vào, ông đã thấy một cô gái nhỏ mặc bộ đạo bào màu trắng. Cô nhóc đứng trước cửa đồn công an, đôi mắt ngập nước mà ngước nhìn ông.
“Ba ba!”
Tô Vãn Vãn buông tay Hà Cùng ra, chạy tung tăng về phía Tô Ký Chu.
Nhưng khi đến trước mặt ông rồi, cô nhóc lại có chút do dự.
Cô bé quay đầu nhìn nhìn Hà Cùng, lại lục lọi cái túi đeo chéo ở bên người móc ra một bức tranh.
Bé con cầm tấm tranh mà nhìn chằm chằm vài giây, đôi chân mày nhíu lại lần nữa, dáng vẻ trông hết sức sầu não.
Vãn Vãn càng xem càng đau lòng, khóe miệng míu máo như muốn khóc mà không khóc.
Tô Ký Chu còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là lúc ông nhìn đến bé con nhà mình ngay lập tức hốc mắt đỏ hết cả lên.
Ông khom người xuống, đôi tay nhẹ nhàng kéo Tô Vãn Vãn ôm vào lòng.
Lúc này, ông mới chú ý tới cách ăn mặc của con gái nhỏ không giống người bình thường một chút nào.
Tay trái cầm một lá bùa màu vàng, tay phải cầm một thanh kiếm gỗ đào, phía sau còn đeo thêm một thanh khác.
Nhìn thế nào cũng giống bộ dạng của một đạo sĩ phiên bản thu nhỏ.
Chỉ là hiện tại hai mắt của cô gái nhỏ ngập một tầng nước mắt, cái miệng nhỏ mím lại cảm giác như sắp khóc đến nơi.
Niềm hạnh phúc trào dâng của Tô Ký Chu nháy mắt đã bị đè ép đi xuống. Ông tưởng do tư thế ôm con gái của bản thân không đúng, làm cho bé con không thoải mái.
Tô Ký Chu do dự một hồi, mới đem người buông ra.
“Bảo bối à, con làm sao vậy?”
Vãn Vãn nắm chặt bức họa trong tay, cắn xuống môi làm như ra quyết định rất lớn. Cô nhóc đưa bức tranh cho Tô Ký Chu đang ngồi chòm hỏm trước mặt mình, ủy khuất hỏi: “Sao ba ba lại không giống với hình vẽ?”
Bức tranh này, là Trương đạo sĩ vẽ giúp cho Tô Vãn Vãn.
Trương đạo sĩ tài vẽ tranh không tệ, ông vẽ ra nguyên một con Tiger rất sống động. Chỉ là Tô Ký Chu nhìn đến Tiger này trên tranh, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc đến không thể tin được mà cảm thán.
Vật này..............cũng được xem là người?
Nhưng là nhìn dáng vẻ ấm ức muốn khóc của con gái, Tô Ký Chu không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.
“ Bảo bối à, con là vì thấy ba không giống hình vẽ nên sẽ không thích ba sao?"
Tô Vãn Vãn nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, giọng điệu non nớt mà trả lời: “Con thích ba ba.”
Nói xong, bé con lại thêm một câu: “Ba ba là tốt nhất, Vãn Vãn thích ba nhất!”
Sau đó, cô bé hôn một cái lên mặt Tô Ký Chu.
Tô Ký Chu sửng sốt, cảm nhận được hơi ấm còn động lại trên mặt. Cơ thể ông nháy mắt cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn Vãn Vãn.
Trong đầu oanh một tiếng, Tô Ký Chu chỉ cảm thấy chóp mũi mình chua xót, nước mắt tuôn rơi.
“Ba cũng rất yêu Vãn Vãn.”
Tô Ký Chu không giỏi về phương diện giao tiếp. Trước khi tới đây, ông đã có chút bồn chồn, lo ngại.
Ông sợ con gái không thích mình, lại càng hoảng sợ con gái sẽ căm giận ông vì đã làm nó lạc mất nhiều năm như vậy.
Nhưng mà bây giờ con gái nhỏ đang nằm gọn ở trong lòng ngực ông, mềm mại mà nói từng câu đều là rất yêu ông.
Tim người cha già nháy mắt mềm mại thành một vũng nước.
Tuy rằng Tô Ký Chu đã gần bước qua trăm tuổi, nhưng vẫn còn là một ông chú rất có sức hấp dẫn.
Kể cả khi nước mắt có tuôn rơi xuống đi nữa thì nó cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của ông.
Tô Vãn Vãn nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát. Cái đầu nhỏ cô nhóc kề vào hõm cổ của người cha già nhà mình, đôi tay đặt sau lưng đối phương dịu dàng mà vỗ về.
Hành động rõ như ban ngày này của con gái nhỏ làm người cha già vừa cảm động, vừa cao hứng, nhịn không được mà hôn một cái trên mặt Vãn Vãn.
Rõ ràng đã xa cách ba năm, nhưng hai cha con lại hoà thuận, gần gũi đến không tin được.
Hà Cùng là cho rằng như vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, muốn Tô Vãn Vãn ở đối diện hắn. Nhưng ngại cái là hắn thật sự quá cao. Dù cho hắn có ngồi xổm thì vẫn cao hơn Tô Vãn Vãn một cái đầu.
“Vãn Vãn, em có thể nói cho anh biết, em làm sao mà biết được cái chú trước mặt này là ba của em vậy?
Trong lòng Hà Cùng còn có rất nhiều điều chưa rõ.
Theo đạo lý mà nói, Tô Vãn Vãn là bị người đem bán đi từ hồi mới vừa lọt lòng, chưa bao giờ gặp qua Tô Ký Chu mới đúng.
Nhưng vừa mới ở ngay cửa Cục Cảnh Sát, Tô Vãn Vãn liếc mắt một cái liền nhận định người đàn ông trước mắt này chính là ba của mình.
Nếu không phải hắn nhìn thông tin cá nhân của người đàn ông kia trước, hắn còn cho rằng có thêm âm mưu gì mới.
Vãn Vãn nghe xong, đôi mắt chớp chớp, cái hiểu cái không mà đáp.
“ Chắc là do duyên phận ạ.”
Một bên Tô Ký Chu lại đem Vãn Vãn ôm lên, sau lưng con gái nhỏ đeo một chiếc thanh kiếm kỳ quái kiếm có chút lớn hơn người. Vì thế, lúc Tô Ký Chu ôm Vãn Vãn càng thêm phần cẩn thận.
Hà Cùng thấy vậy cũng chưa nói cái gì.
Hắn cầm bảng ghi chép cùng đối thông tin cá nhân sau, Vãn Vãn đã được Tô Ký Chu dẫn đi.
Lúc này, thời gian tan làm cũng tới, người đến người đi không ít người.
Hà Cùng tiễn cha con hai người đến cửa cục cảnh sát, nói: “Mấy ngày này, chúng tôi thông qua Vãn Vãn điều tra ra được không ít tin tức. Khi nào vụ án kết thúc, tôi sẽ thông báo cho ngài đầu tiên.”
Tô Ký Chu căng thẳng nắm chặt tay nhỏ Vãn Vãn, ừ một tiếng rồi nói tạ.
Hà Cùng rất thích Vãn Vãn. Hắn xoa xoa đầu nhỏ của cô nhóc, đem một tờ giấy nhét vào trong tay bé, dặn dò.
“Vãn Vãn về nhà rồi, nhớ phải gọi cho anh đấy.”
Vãn Vãn chậm chạp mà gật gật đầu, giọng điệu non nớt hỏi: “ Vậy sau này Vãn Vãn vẫn có thể gọi điện thoại cho anh sao?”
Hà Cùng gật đầu: “Gọi video đều có thể.”
Hà Cùng đối với cô bé yêu thích đến nỗi không muốn để người rời đi, hận không thể đem bé nhét vào trong túi mang về.
“ Nhưng mà Vãn Vãn không biết, làm sao mà gọi đây?”
Vãn Vãn nhìn hắn, trong mắt có chút khó xử.
Nghe vậy, hai người lớn cùng nhìn nhau mà bật cười.
Trên thế giới này, làm sao mà có một đứa trẻ đáng yêu đến như vậy!
Tô Ký Chu cong lưng xuống, ôm lấy Vãn Vãn vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Về nhà ba sẽ dạy cho con.”
Nói xong, Tô Ký Chu nhìn về phía Hà Cùng: “ Tôi sẽ ở lại thành phố C chơi hai ngày. Khi nào về nhà rồi, tôi sẽ bảo Vãn Vãn gọi cho cậu.”
Hà Cùng gật gật đầu.
Tô Ký Chu chuẩn bị mang Vãn Vãn rời đi thì bất chợt bị bé con lôi kéo lại.
“Bảo bối, làm sao vậy?”
Tô Vãn Vãn chuyển qua đầu, nhìn về phía Hà Cùng: “ Mấy ngày này anh trai phải ít đi những hẻm nhỏ nha.”
Cô nhóc một bên nói, một bên lại lục lọi cái túi hết nửa ngày, cuối cùng tìm ra một cái túi gấm có thêu hình hai con cá chép.
“Đây là bùa bình an, Vãn Vãn tặng anh trai đó, anh nhất định phải mang ở trên người nha ~”
Hà Cùng theo bản năng mà nhận lấy.
Hắn nhìn nhìn túi gấm nhỏ trên tay, mặt trên thêu hai con cá chép vàng, hình dạng thật đáng yêu.
Có điều nghe Vãn Vãn nói như vậy, Hà Cùng lại không thể không chú ý.
Từ lúc bị điều tới trấn long đàm làm việc, mỗi ngày hắn không phải giúp bà lão leo lên cây bắt mèo, thì là giúp nhà ông Tây sửa bồn cầu, TV.
Chuyện không lớn, nhưng phần lớn có hỗn loạn không ít.
Mỗi đêm trở về phòng đơn vị là ngã đầu lăn ra đã ngủ.
Tuy nhiên, Hà Cùng không biết rằng, thời gian gần đây, trên trán hắn có luồng khí đen bao quanh lại nặng thêm mấy phần.
Tô Vãn Vãn nhíu nhíu mày, lần đầu tiên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Anh trai, sư phụ em đã từng nói "thà tin là có, còn hơn là không", tóm lại gần nhất đừng đi hẻm nhỏ, bằng không sẽ……gặp tử kiếp!”