Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 5: Tạo nghiệp không thể sống!

Tô Vãn Vãn chống đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không bao lâu, lại đột ngột hỏi: “Ba ơi, bây giờ chúng ta đang ở trên trời sao?”

Tô Ký Chu gật gật đầu.

Vãn Vãn nghi hoặc: “Sao con lại không thấy mẹ cùng sư phụ đâu vậy?”

Tô Ký Chu ánh mắt tối sầm lại, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.

Ông biết sư phụ Vãn Vãn thật sự có chút bản lĩnh. Bởi vậy mới có thể nói cho Vãn Vãn biết, rằng mẹ cô bé đã đi bầu trời.

Nhưng hiện tại, con gái ánh mắt đơn thuần, mơ hồ không rõ ý nghĩa thật sự của nó nữa.

Trong lòng Tô Ký Chu đang nghĩ ngợi mình nên an ủi con gái như thế nào.

Còn không có mở miệng, đã thấy tay con gái nhỏ nắm lại thành tiểu nắm tay ngồi ghế lải nhải, bánh bao nhỏ mặt không vui mà nhăn.

“Hừ, sư phụ lại lừa gạt con nít!”

Tô Ký Chu thấy Tô Vãn Vãn không khóc, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ông cũng không nhắc lại chuyện này.

Ba giờ sau, máy bay vững vàng hạ cánh.

Sân bay có người rất nhiều, Tô Ký Chu sợ hãi con gái nhỏ đi lạc, muốn đem cô nhóc ôm vào trong ngực.

Thế nhưng Vãn Vãn lại lắc đầu, kiên trì muốn mình tự đi.

Tô Ký Chu đành phải nắm chặt tay Vãn Vãn, một chút cũng không dám buông tay.

Bộ dạng hai cha con liền trở thành tiêu điểm của mọi người.

Thậm chí còn có người cầm lấy di động chụp lén.

Mấy năm trước, Tô Ký Chu từng rất nổi trên các trang báo về lĩnh vực kinh tế tài chính. Tuy rằng người nhận ra ông không nhiều lắm, nhưng một khi bị đưa lên Weibo sẽ gặp phải không ít phiền phức.

Ông thì không sao cả.

Nhưng làm Vãn Vãn sợ hãi thì làm sao bây giờ?

Ông cúi đầu, vừa lúc thấy khuôn mặt nhỏ của Vãn Vãn đối diện máy ảnh đang định chụp lén.

Chờ phản ứng lại, hai người đã lên màn ảnh người ta.

Hình ảnh hai cha con làm cô gái chụp lén được gào thét lên.

“ĐM, bé con này dễ thương quá đi.”

“ Aaa, người đàn ông cũng rất đẹp trai.”

“Ô ô, tôi cũng muốn có con gái đáng yêu như thế.”

……

Tô Ký Chu nhìn thoáng qua di động của cô gái, phát hiện bị chụp lén cũng không có ác ý gì, thế tùy cô ấy đi.

Đi ra sân bay, Tô Ký Chu thấy được xe nhà mình ngừng ở đối diện.

Ông Tô đang đứng ở ngoài xe, vui tươi hớn hở mà vẫy tay về phía bọn họ.

“Ông nội!”

Tiểu nha đầu phản ứng rõ ràng nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng mà tránh đi tay Tô Ký Chu, chạy về phía ông Tô.

Tô Ký Chu chỉ cảm thấy bàn tay lành lạnh trống trơn, giương mắt xem đi qua, liền thấy cái cục bột nhỏ đỏ rực dưới chân này chạy về phía ba mình.

Ông vừa mới chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy khắp nơi truyền đến một trận la hét kinh hoàng.

“Á, cứu mạng.”

Nương theo âm thanh nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông tay cầm một con dao giơ lên ở trong đám người cái giơ đao nam nhân ở trong đám người náo động.

“Gϊếŧ, gϊếŧ hết chúng mày.”

Đi thẳng một đường, dao nhọn trong tay đang không ngừng múa loạn xạ trên không.

Không bao lâu, đã đem lưỡi dao dính đầy máu.

Mắt người đàn ông tràn ngập sát khí, mọi người xung quanh không một ai dám tới gần.

Mà Vãn Vãn còn ở bên trong đám đông, cách người đàn ông kia cũng chỉ có vài bước.

“Vãn Vãn!”

Tim Tô Ký Chu muốn rỉ ra còn nửa thanh máu, không màng tất cả mà xông lên phía trước.

Nhưng khoảng cách lại quá xa, người đàn ông đã nhanh tay túm lấy Tô Vãn Vãn tiến trong lòng ngực, lưỡi dao sắc bén chỉ về phía đầu ngón tay của Tô Vãn Vãn.

Một loạt hành động này đem tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.

Đám người sôi nổi đứng vây quanh tạo thành một vòng tròn, không dám tới gần.

Thế nhưng Tô Vãn Vãn còn đang ngây ngốc, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhóc cảm giác đôi chân chạy vội chạy vội của mình lại rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không, lông mi căng chặt, chợt một mùi máu tươi khó ngửi đánh ập vào chóp mũi.

Tô Vãn Vãn ngửi thấy đi xuống, cả người đều tràn ngập chống cự.

Ô lạp ô lạp tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở chung quanh, khắp nơi nháy mắt có rất nhiều chiếc xe màu đen dũng mãnh chạy vào, rất nhiều cảnh sát đem quần chúng che chắn ở đằng sau, khẩu súng ngắn nhắm ngay người đàn ông kia.

Cơ thể người đàn ông đứng yên không nhúc nhích, lực trên cánh tay càng thêm dùng sức.

“ Bọn mày không ai được tới đây, còn tới tao sẽ gϊếŧ con nhóc này!”

Nói rồi, hắn ta lập tức kề sát lưỡi dao vào cổ Tô Vãn Vãn.

Lưỡi dao cứa nhẹ vào cổ cô nhóc khiến bé con bất giác cảm nhận được một trận đau rát, máu trên cổ ứa ra từng giọt.

Vãn Vãn môi chìa ra, mắt to bịt kín một tầng hơi nước.

Lúc này ông Tô cũng đã đi tới, phía sau còn mang theo mười mấy bảo tiêu.

“Chỉ cần anh đừng gây tổn thương cho con gái tôi, anh muốn cái gì tôi cũng đồng ý với anh.”

Mặt Tô Ký Chu tê dại, không có bất kì một tia biểu tình nào trên khuôn mặt.

Nhưng cánh tay ông giấu ở phía sau, lại không ngừng run rẩy.

Nam nhân vung dao, không một ai dám tiến lên.

Tô Ký Chu chỉ có thể kéo dài thời gian, cho cảnh sát có nhiều thời giờ nghĩ cách.

Người đàn ông có vẻ như là nhìn ra thân phận của Tô Ký Chu không bình thường, cảm thán một câu rồi nói thẳng: “Ha, gặp may rồi, một kẻ có tiền. Cho mày nửa tiếng, chuẩn bị cho tao một chiếc xe cùng 100 vạn tiền mặt, bằng không tao không ngại cùng con gái mày đồng quy vu tận đâu!”

Vãn Vãn nghe xong, vẻ mặt tràn đầy khϊếp sợ.

100 vạn!

Cái ông chú này cũng quá tham rồi đi?

Cô nhóc gian nan mà ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc chiếc áo hoodie màu xám nhạt, trên khuôn mặt còn có một vết sẹo lớn dài làm người nhìn đến phải sợ hãi không thôi.

Ông ta tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của đứa nhỏ trong lòng ngực, cúi đầu, hung tợn mà quát: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Lúc này Vãn Vãn mới thấy rõ ràng.

Cái trán trên đỉnh đầu người đàn ông bị một luồng khí đen cực nặng bao quanh, ấn đường* biến thành màu đen, sơn căn* thấp và hẹp, vừa nhìn đã biết là một người vô cùng gian ác.

* Ấn đường: ở trên sóng mũi và giữa 2 đầu lông mày.

* Sơn căn: phần sóng mũi ở giữa 2 mắt.

Tô Vãn Vãn nhịn không được nói: “ Chú à, chú sắp gặp xui xẻo rồi!”

“ Chú là người xui xẻo nhất mà cháu từng gặp.”

“Chú, sư phụ từng nói buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật.....”

Người đàn ông nổi điên không thể nhịn được nữa, cúi đầu hét lớn một tiếng: “Câm miệng!”

Má nó, con nhà ai mà nói nhiều thế không biết!

Người đàn ông bị quấy nhiễu đến mức đau hết cả đầu.

Tô Vãn Vãn nghe tiếng rống lên của người đàn ông mà không có một chút hoảng sợ nào, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu than vãn.

“Haizzz, không nghe lời Vãn Vãn nói, nghiệp nó quật bây giờ nè."

Nói xong, nàng duỗi tay nhỏ bắt lấy cổ tay người đàn ông.

Người đàn ông kinh hãi, theo bản năng muốn tránh thoát.

Nhưng tay ông ta bị nắm gắt gao không thể động đậy.

Giây tiếp theo, ông ta cảm giác cánh tay mình tê rần, dao trong tay lạch cạch rơi xuống trên mặt đất.

Người đàn ông cuống lên, vội vã buông Vãn Vãn xuống, đi nhặt lại con dao của mình.

Thế nhưng mới vừa ngồi xổm xuống, con dao trên mặt đất đã bị Vãn Vãn đá bay.

“Phanh!”

Ánh mắt người đàn ông vừa mới cùng Tô Vãn Vãn đối diện, cô gái nhỏ đầu tiên là hướng về ông nở một nụ cười nhạt, sau đó bàn tay trực tiếp dùng thêm sức.

Người đàn ông tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng lại ông đã bị ném lăn ra ngoài, má phải bị đá nhọn cứa trúng vệt ra một chút máu.

Ông ấy vậy mà lại bị một đứa trẻ quăng ra ngoài!

Tô Ký Chu phản ứng mười phần nhanh nhạy, thấy người đàn ông lộn nhào nằm ở trên đất, ông vội vàng chạy tới ôm con gái.

“Vãn Vãn!”

Tô Ký Chu nhìn xuống vết thương trên cổ Vãn Vãn, vành mắt đỏ lên.

“Ba ba, con không sao.”

Kỳ thật, Tô Vãn Vãn không có chút sợ hãi hay lo lắng nào, ngược lại còn rất bình tĩnh.

Cũng may, lực chú ý của mọi người đều dồn hết trên người người đàn ông kia, không ai để ý đến chỗ bọn họ.

Ông Tô hốt hoảng đứng ở một bên, thấy cháu gái nhỏ nhà mình trên cổ còn đang chảy máu, sợ cháu gái sẽ xảy ra chuyện liền phân phó nhóm bảo tiêu, nói: “Mau, đến bệnh viện!”

Trước khi đi, Vãn Vãn nhìn thoáng qua người đàn ông bị cảnh sát ấn trên mặt đất, lắc lắc đầu nhỏ.

Aizz da, tự tạo nghiệp, không thể sống mà.

——

Bệnh viện Đế Đô.

Vãn Vãn ngoan ngoãn mà ngước đầu nhỏ lên cho bác sĩ xem cổ mình, đôi mắt tròn xoe, không chớp một chút nào.

“Bác sĩ, con gái của tôi không sao chứ?”

Bác sĩ cởi ra bao tay dùng một lần gật gật đầu: “Miệng vết thương ở cổ không sâu, không có vấn đề gì lớn. Qua mấy ngày nữa, vết thương sẽ kết vảy không được đυ.ng vào, không thì sẽ lưu lại sẹo.”

Bởi vì đội ngũ y tế của bệnh viện có hạn, mà bên ngoài có rất nhiều bệnh nhân còn đang chờ khám, bác sĩ dặn dò vài câu rồi vội vã rời đi.