Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 4: Về nhà

Điều này làm người cha già mười phần hưởng thụ.

Vì thế ông liền ngậm đầu ống hút, hút một ngụm uống.

Vãn Vãn vô cùng vui sướиɠ mà ôm trà sữa đi ra khỏi tiệm.

Hai cha con chọn một nhà khách sạn cách gần tiệm trà sữa, đi vài bước liền đến.

Trở lại khách sạn thì trời đã tối rồi.

Cơm nước xong xuôi, cho con gái rửa mặt, rồi hai cha con họ nằm ở trên giường.

Tô Ký Chu lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.

Bé con mềm mại, thơm thơm nằm ở bên cạnh ông.

Đúng lúc này, di động Tô Ký Chu vang lên.

Là ông Tô gọi video điện thoại tới.

Tô Ký Chu nhận cuộc gọi, giây tiếp theo liền truyền đến giọng trẻ trung tràn đầy sức sống của một ông lão.

“Mau, để ông già ta đây nhìn cục cưng bảo bối Tô gia nhà chúng ta một cái nào!”

Ông Tô năm nay đã 73, cũng coi như là tuổi gần đất xa trời rồi. Mấy năm nay trong nhà luôn có nhiều chuyện xảy ra, ông buồn lòng nháy mắt già đi mười tuổi, vẫn luôn ở tại nhà cũ không có ra khỏi cửa.

Ba năm qua, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy ba mình dùng giọng trẻ trung như vậy nói với chính mình.

Tô Ký Chu đem cameras nhắm ngay Tô Vãn Vãn.

Xa ở đế đô, ông Tô lập tức nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một bé con da thịt mềm mại, cực kỳ đáng yêu.

Tô Ký Chu thấy Vãn Vãn tò mò mà nhìn chằm chằm di động nằm trong tay bé, không khỏi trong lòng mềm nhũn: “Vãn Vãn, gọi ông nội nào.”

Tiểu nha đầu cũng không sợ người lạ một chút nào, dứt khoát hô một tiếng ông nội.

Làm ông Tô vui vẻ không thôi.

Ông Tô ha ha cười: “Nha đầu, con chừng nào thì trở về vậy? Đến lúc đó, ông nội tới đón con được không?”

Ông Tô cùng Tô Vãn Vãn trò chuyện trong chốc lát, hai ông cháu họ ông một câu cháu một câu, phương thức ở chung mười phần hòa hợp.

Không bao lâu, trên mặt Vãn Vãn mang theo một tia ủ rũ, đánh ngáp một cái, người cha già quyết đoán cắt đứt video.

“Vãn Vãn buồn ngủ thì ngủ đi con.”

Nói xong, ông cùng Vãn Vãn nằm ở trên giường lớn.

Một lát sau, Tô Ký Chu liền thấy ngực bé con qua lại phập phồng, nắm tay nhỏ đặt ở trên ngực.

Cứ tưởng rằng bản thân ông sẽ không thể nào ngủ được như trước đây, nhưng không bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến làm ông nặng nề mà thϊếp đi.

Chờ ông lại mở mắt, tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.

Tô Ký Chu theo bản năng mà duỗi tay về hướng bên cạnh, kết quả sờ soạng trống không.

Đại não ông nhất thời trống rỗng, thân thể lại phản ứng hết sức nhanh nhẹn.

Tô Ký Chu từ trên giường bật người ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh mình không ai cả.

Chừng vài giây, ông đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

“Ba ba!”

Phía cửa vang lên một giọng nói non nớt làm ông vui mừng thiếu chút nữa là ra nước mắt.

Vãn Vãn thấy cha già nhà mình sắc mặt tái nhợt, lo lắng tiến lên quan sát ông.

Tay nhỏ lạnh lẽo đáp ở trên trên người cha già, ngay sau đó ra dáng mà nắm cánh tay bắt mạch, dáng vẻ nghiêm túc lại không kém phần đáng yêu.

Tô Ký Chu thấy con gái bé bỏng của mình còn ở, tim ông mới buông xuống hốt hoảng mà bình tĩnh trở lại.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của bé, ông cũng phối hợp theo để con gái bắt mạch.

Qua vài phút, Tô Ký Chu ho nhẹ một tiếng, dò hỏi nói: “Thế nào rồi?”

Tô Vãn Vãn không ra tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt Tô Ký Chu.

“Thiên Đình* đầy đặn, sơn căn* cao rộng, ba ba là người có phúc lớn.”

*Thiên Đình là ở giữa trán, sơn căn là phần sóng mũi ở giữa 2 mắt.

Tô Ký Chu bị bộ dạng Vãn Vãn chọc cười.

Xoa xoa đầu nhỏ Vãn Vãn, nhịn không được cười nói: “Vãn Vãn thật lợi hại, còn biết xem tướng nữa này.”

Vãn Vãn không nghe ngữ khí trêu chọc của cha mình, mà chỉnh sửa phần tóc xù xù nhô lên trên cái đầu nhỏ.

“Con cùng sư phụ học một chút xem tướng.”

Nói rồi, nhóc vươn một đầu ngón tay ra.

Thật sự chỉ có một chút điểm.

Từ trước đến nay, Tô Ký Chu là rất ít khi nói cười, nhìn con gái nhỏ làm vẻ ta đây bật cười.

“Có điều……”

Vãn Vãn bỗng nhiên mở miệng, nhìn thoáng qua Tô Ký Chu, nghiêm túc nói: “Ba ba phải chú ý thân thể, uống ít rượu nha ~”

Tô Ký Chu sắc mặt cứng đờ.

Từ lúc vợ cùng con gái liên tiếp xảy ra chuyện, ông không còn để ý đến bất kỳ điều gì, kể cả gia đình hay công ty.

Bởi vậy, mọi chuyện ở công tay đều giao cho con trai lớn cùng ông Tô quản lý.

Ba năm nay, ông uống không ít rượu.

Con gái nhỏ nói như vậy, tức khắc làm Tô Ký Chu có chút thấp thỏm.

Không kịp nghĩ nhiều, Tô Ký Chu chạy nhanh nói: “Về sau ba ba sẽ không uống rượu, bảo bối tha thứ cho ba ba được không?”

“Dạ, được!” Vãn Vãn chậm chạp mà gật gật đầu.

Tô Ký Chu rời giường sau, giúp nữ nhi rửa mặt xong, ông mới bắt đầu sửa sang lại bản thân.

Hôm nay Vãn Vãn mặc còn là bộ đạo bào nhỏ, trên đầu bím tóc nhỏ bị thả xuống dưới, đầu tóc đen nhánh nhu thuận xoã xuống vai.

Hai người ở phòng dùng bữa sáng xong thì cõng cái balo trên lưng ra cửa.

Tô Ký Chu người mặc bộ đồ vest, phía sau cõng một cái balo màu đen thẫm.

Hai cha con đi trên đường thời điểm, người người qua lại liên tục quay đầu nhìn họ.

Người cha già không những không xấu hổ, ngược lại còn vẻ mặt đắc ý mà ôm con gái nhỏ nhà mình vào trung tâm mua sắm.

Tô Ký Chu đi thẳng đến khu quần áo dành cho trẻ em, chọn ra vài bộ quần áo màu sắc tươi tắn.

Chốc lát sau, phòng thay đồ xuất hiện một cái bánh bột nhỏ tròn vo màu đỏ.

Bánh bột nhỏ thấy ông, bé con phóng tới nhanh như đại pháo bay tới chỗ ông.

Cho dù Tô Ký Chu làm chuẩn bị tốt thế nào đi nữa, vẫn là bị tiểu nha đầu làm cho lùi về mấy bước.

“Ba ba, Vãn Vãn có đẹp không?”

“Đẹp.”

Tô Ký Chu xoa nhẹ đầu Vãn Vãn một cái, trả tiền rồi mang người rời đi.

Buổi chiều tại sân bay, thời gian hiện tại còn rất dư dả.

Tô Ký Chu dắt tiểu nha đầu đi dạo một vòng phố đồ ăn ngon ở phụ cận.

Lúc trở lại trên tay Tô Ký Chu mang theo túi lớn lớn bé bé, một thân tây trang sang trọng chẳng mấy chốc cũng nhăn nheo.

Chỉ là nhìn nữ nhi một ngụm một cái tiểu bánh kem ăn thích ý, hảo tâm tình vẫn luôn không đoạn quá.

Vãn Vãn nhất quyết muốn mang theo Thất Tinh Kiếm lên máy bay, trong lúc nhất thời Tô Ký Chu có chút khó xử.

Ông hỏi qua Tô Vãn Vãn mới biết đó là di vật của sư phụ người ta.

Cái này ông còn có thể ném được sao?

Hiển nhiên là không thể.

Chỉ là không nghĩ tới con gái nhỏ tri kỷ như vậy. Biết bản thân không thể mang Thất Tinh Kiếm theo nên bé con cũng không nháo.

Tô Ký Chu nghĩ nghĩ, thật cẩn thận mà thương lượng nói: “Chúng ta đem Thất Tinh Kiếm gửi trở về được không? Chờ thêm hai ngày là Vãn Vãn có thể nhìn thấy Thất Tinh Kiếm rồi.”

Tô Vãn Vãn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trên tay véo chỉ, qua một lát mới gật gật đầu: “ Được ạ~".

Vãn Vãn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, khiến người cha già đau lòng muốn hư mất.

Hai người nhanh chóng đem thanh kiếm gửi chuyển phát nhanh xong, liền vội vội vàng vàng đuổi kịp chuyến bay.

Vãn Vãn lần đầu tiên ngồi máy bay, nhìn cái gì đều cảm thấy tò mò.

Vãn Vãn ngồi dựa vào cửa sổ, đôi tay nhỏ lay lay cửa.

“Ba ba, sao cửa sổ này mở không ra được ạ?”

Nói xong, tay chuẩn bị chống đẩy thử xem.

Quả nhiên là cha con tâm linh tương thông, Tô Vãn Vãn còn chưa bắt đầu làm chuyện xấu đã bị người cha già một tay ngăn trở.

“Bảo bối, cửa sổ máy bay không mở được đâu.”

Vãn Vãn nghe xong lời này, có chút không hiểu: “ Vậy sẽ không buồn nôn sao?”

Tô Ký Chu: “Không đâu.”

“Nếu buồn nôn thì phải làm sao ạ?”

Người cha già: “ Chắc sẽ không xuất hiện vấn đề này đâu.”

“……”

Con gái nhỏ, đúng là cái gì cũng tò mò muốn biết.

Tuy là Tô Ký Chu lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, nhưng đối với các vấn đề liên tiếp của con gái có chút chống đỡ không nổi.

Còn tốt, cuối cùng thì máy bay cũng cất cánh, Tô Vãn Vãn bị cảnh sắc ở bên ngoài cửa hấp dẫn.

Người cha già tức thì nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi trên trán mình.