Ngược Nam Chính

Chương 3

Một nữ sinh khác thì sờ cái kẹp tóc màu lam nhạt trên đầu cô, “Còn kẹp tóc của cậu nữa, thật là đẹp quá đi.”

Trần Hiểu Huy bên cạnh cũng dùng đôi mắt to tròn tò mò nhìn sang, Đỗ Lam không trả lời, mặt không cảm xúc tránh tay của cô bạn nữ kia, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Mấy học sinh kia thấy cô không có ý muốn nói chuyện, cô gái đang sờ kẹp tóc của cô “hừ” một tiếng, cảm thấy không thú vị, đều tản ra.

Đỗ Lam làm lơ cái nhìn tò mò cẩn thận của cậu bạn cùng bàn, tiếp tục đọc sách. Cô rất vừa lòng với kết quả này, cô chỉ muốn an tĩnh ngốc trong thế giới của chính mình, không muốn phiền toái kết thêm bạn mới.

Hết tiết hai vốn là thời gian thể dục giữa giờ, bởi vì Đỗ Lam chưa có đồng phục nên không cần tham gia. Nhưng Trần Hiểu Huy cùng bàn cũng không đi ra ngoài, chỉ yên lặng đọc sách.

Mãi cho đến giữa trưa tan học, Đỗ Lam đều không thấy cậu ấy rời khỏi chỗ ngồi.

Đỗ Lam thu dọn đồ đạc, cô biết mẹ Trình Ngọc Lan chắc chắn đã chờ cô ở cổng trường rồi, nhìn lướt qua Trần Hiểu Huy bên cạnh, cậu cũng nhìn cô, hơi ngượng ngùng, sau đó cúi đầu chậm rì rì cất sách giáo khoa.

Buổi chiều Đỗ Lam đi vào phòng học, mặt vẫn không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến chỗ của mình. Khi sắp đi qua chỗ của nữ sinh ban sáng sờ kẹp tóc của cô thì nữ sinh kia cố ý vươn chân ra, đặt ở lối đi nhỏ. Chiều cao của Đỗ Lam cũng coi như nổi bật hơn so với bạn cùng lứa tuổi, chân dài co lên trực tiếp bước qua chân nữ sinh kia, quay đầu lạnh lùng trừng mắt liếc nữ sinh kia một cái rồi về chỗ ngồi.

Trần Hiểu Huy đã ngồi ở vị trí, thấy cô đến thì mỉm cười xán lạn, răng cửa trống trơn cười đến ngố. Đỗ Lam lạnh nhạt quét mắt liếc cậu ta một cái, thản nhiên ngồi vào chỗ, lấy sách giáo khoa ra, cúi đầu đọc.

Trần Hiểu Huy không thấy xấu hổ, quay đầu tiếp tục lẳng lặng đọc sách giáo khoa của mình.

Trong thời gian chuyển tiết, Trần Hàn có tới lớp một chuyến, đưa đồng phục cho Đỗ Lam, “Em về thử xem có vừa không, nếu không vừa thì ngày mai mang đi thầy đổi cho.”

“Vâng, cảm ơn.” Đỗ Lam trả lời ngắn gọn.

Trần Hàn hiền lành cười, sau đó nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, cười nói, “Hiểu Huy, tiếp tục cố gắng nha.”

“Vâng, vâng.” Trần Hiểu Huy gật đầu thật mạnh, lại lộ ra răng cửa tối om của cậu ta.

Đỗ Lam có chút ghét bỏ nhìn ra chỗ khác. Tuy rằng cô cũng thay răng nhưng chưa bao giờ cười, cho nên cũng sẽ không lộ ra!

Giờ giải lao, tiếng cười đùa của các bạn cùng lớp rất to, Đỗ Lam phiền không chịu được, đeo tai nghe bật video tiếng Anh. Khóe mắt liếc Trần Hiểu Huy bên cạnh, chỉ thấy cậu ấy mở to mắt nhìn các bạn đùa giỡn, trong mắt lóe lên sự hâm mộ như có như không.

Cả buổi chiều, Trần Hiểu Huy đều không rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Tan học, Đỗ Lam nhanh chóng thu thập cặp sách ra khỏi phòng học, đi đến cổng trường, mẹ Trình Ngọc Lan còn chưa lái xe tới, Đô Lam đeo tai nghe an tĩnh chờ dưới tàng cây.

Đợi hơn 10 phút, học sinh trong trường đã ra gần hết mà Trình Ngọc Lan còn chưa tới, Đỗ Lam bắt đầu nhìn chung quanh.

Đột nhiên, cô thấy bạn cùng bàn cách đó không xa – Trần Hiểu Huy.