Ngược Nam Chính

Chương 2

Đỗ Lam chuyển đến trường tiểu học này khi cô học lớp 3, bởi vì việc làm ăn của bố mẹ nên cả nhà cô dọn từ thành Tây đến thành Đông, trường học này cách nơi ở mới của họ rất gần, là một trường tiểu học công lập. Bố mẹ hy vọng cô thay đổi hoàn cảnh mới thì tính cách cũng có thể thay đổi.

Mẹ Trình Ngọc Lan lái xe đưa cô đến trường, cô quay đầu nhìn mẹ một cái rồi an tĩnh đi vào trường. Khu dạy học đối diện cổng trường được sơn màu hồng phấn, Đỗ Lam nhíu màu, cô không thích màu hồng phấn.

Hiện tại là thời gian giải lao sau tiết 1, đến cửa phòng học của lớp 3-1, bên trong có học sinh đang nô đùa. Nhìn thấy một bạn nữ xa lạ đi vào lớp, ai nấy cũng tò mò quan sát. Đỗ Lam đứng thẳng người, khẽ nâng cằm, nhìn lại từng người bọn họ.

Chuông vào tiết vang lên, các bạn học sinh đều quay lại vị trí của mình. Thầy chủ nhiệm lớp Trần Hàn đẩy cửa phòng học, trông thấy một em học sinh đang đứng thẳng tắp ở cửa, cô bé mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc váy màu xanh đen, lưng đeo chiếc cặp sách màu lam nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, thấy mình vào lớp thì đôi mắt phượng hẹp dài lạnh nhạt nhìn qua.

Trần Hàn cười mở miệng: “A, em là Đỗ Lam đúng không, sao không đến văn phòng tìm thầy? Cũng may tiết này là tiết của thầy.”

Đỗ Lam chỉ yên lặng nhìn thầy, không nói chuyện.

Trần Hàn dẫn cô lên bục giảng, “Các em yên lặng nào, thầy giới thiệu với các em, đây là bạn học mới, tên là Đỗ Lam. Đỗ Lam, em tự giới thiệu về bản thân đi.”

Đỗ Lam mở miệng, “Tên tớ là Đỗ Lam.” Nói xong, an tĩnh đứng trên bục giảng.

Trần Hàn cười làm dịu không khí: “Các bạn học vỗ tay chào mừng bạn mới đến nào.”

Tiếng vỗ tay vang lên.

“Bạn học Đỗ Lam, em tạm thời ngồi chỗ đó nhé.” Trần Hàn chỉ vào vị trí trống ở hàng thứ tư.

Đỗ Lam gật đầu, mắt nhìn thẳng, đi đến chỗ ngồi. Bạn ngồi cùng bàn là một bé trai xinh đẹp, mắt to, hàng mi dài, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mềm rũ xuống.

Chỗ ngồi của cậu là sát cửa sổ, chỗ của Đỗ Lam là bên phía lối đi giữa hai dãy bàn. Cậu trai thấy cô đến, đôi mắt to tròn sạch sẽ nhìn qua, nở nụ cười xán lạn với cô, sau đó là một cái má lúm đồng tiền thật sâu và ---

Răng cửa trống trơn!

Cậu bé nhiệt tình chào hỏi, “Chào cậu, tên tớ là Trần Hiểu Huy.”

Đỗ Lam lạnh nhạt gật đầu, không nói chuyện, nhét cặp sách vào hộc bàn, lấy sách giáo khoa toán ra, bắt đầu tập trung nghe giảng.

Bé trai bên cạnh cũng không để bụng, quay đầu lại, má lúm đồng tiền ẩn hiện trên má, cũng bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

Hết tiết, có mấy học sinh vây quanh cô, mỗi người một câu hỏi, “Cậu từ trường nào chuyển tới thế?”

Một nữ sinh khác nhìn váy cô, “Váy này cậu mua ở đâu vậy?”