Kiên Định Làm Người Qua Đường Giáp

Chương 2

Editor: ANH TUYET HOANG

Đối mặt với sự lấy lòng của nhiều tài tuấn như vậy nhưng Đàm Tư Du vẫn trong sáng như bông sen tuyết trên đỉnh núi, không bị vướng chút trần tục nào, vẫn hết lòng tìm mẹ cho đến khi cô gặp Mông Diệu, Vương gia của Mông Đô.

Mông Diệu được hoàng đế ra lệnh làm rối loạn võ lâm đang ngày càng hùng mạnh. Lúc đầu hắn đến gần Đàm Tư Du không phải vì ngưỡng mộ mà vì muốn thu phục nàng và dùng nàng đối phó võ lâm. Đàm Tư Du cũng động tâm như hắn mong muốn.

Nam chính và nữ chính đến với nhau, và một loạt các loại ngược luyến tàn tâm, yêu hận tình thù diễn ra... Cuối cùng, để sáng tỏ thân phận của Đàm Tư Du, mẹ nàng, người làm tiểu thϊếp bên ngoài của viên ngoại, lại biến thành Trưởng công chúa hoàng thất ? ? ?

Trong lòng Tân San Tư rối bời, hiện tại cô đã xác định được ba điều.

1. Cô đang bị nhốt trong nhà tù sắt, nhà tù sắt này khá lớn... Hừm, đang nghĩ gì vậy?

2. Người đang nói nhảm bên ngoài nhà tù sắt kia là Tân Duyệt Nhi, nữ phụ số một trong "Tuyết Du Nghênh Dương Truyện".

3. Tân Diệu Nhi gọi cô là tỷ tỷ.

Dựa vào ba điều trên có thể thấy cô chính là người đàn bà điên đã truyền hết nội công cho Đàm Tư Du.

Trong sách viết, Tân Duyệt Nhi, con gái của một cấp năm hoặc cấp sáu võ lâm thế gia, có thể sống đến chương cuối và vững vàng chiếm giữ vai nữ phụ thứ nhất, không chỉ vì sự hung ác của nàng ta, mà còn cũng vì người tỷ tỷ điên khùng của nàng - Tần San Tư. Nữ chính Đàm Tư Du đã cho thấy nàng ấy bao dung đến thế nào với nhà họ Tân và Tân Duyệt Nhi sau khi biết rằng nữ nhân điên truyền lại nội công mà không muốn lưu danh hậu thế chính là Tân San Tư.

Tuy nhiên, cuối cùng Tân Duyệt Nhi cũng chết dưới tay Đàm Tư Du.

“Tỷ…” Tân Duyệt Nhi nhẹ giọng nói: “Muội nói chuyện với tỷ lâu như vậy, sao tỷ cứ nhìn chằm chằm muội mà không nói câu nào vậy?”

Tân San Tư cử động đôi chân trần của mình, xiềng xích ở cổ chân cô rất nặng. Trong Tuyết Du Nghênh Dương Truyện, các nhân vật đều có những khúc mắc sâu sắc và tình cảm nồng cháy. Nhưng sau khi đọc hết truyện, điều duy nhất khiến cô cảm thấy đau lòng chính là “Tần San Tư”.

"Tỷ..." Tân Diệu Nhi nhướng mày, nũng nịu nói: "Đồng ý với muội đi."

Đồng ý với nàng ta chuyện gì, cướp tân lang sao? Tân San Tư thu hồi ánh mắt. Nguyên thân bị giam cầm bởi vì nội lực thâm sâu và thường xuyên phát điên. Trong sách, sở dĩ nàng có thể chạy ra khỏi nhà họ Tân và truyền lại nội công cho Đàm Tư Du là vì Tân Duyệt Nhi đã xúi giục nàng cướp tân lang của Đan Hồng Nghi, cốc chủ của Hồng Đại Cốc.

Những ngón chân cứng ngắc ngọ nguậy và dần lấy lại sự linh hoạt. Trong mũi cô nồng nặc mùi hôi thối, thậm chí còn không có một đôi giày để đi, đây chính là Tân Duyệt Nhi nói "phụ thân thương tỷ" sao?

Thật là nực cười!

Bây giờ Tân San Tư chỉ có một suy nghĩ là rời khỏi đây. Bên ngoài trời tối đen, đã về đêm rồi. Cô không biết nguyên thân khi trước rời khỏi Tân gia là từ lúc nào, nhưng cô không muốn ở lại nữa. Đã quyết định rồi thì phải suy nghĩ tiếp theo nói gì.

"Ngươi...chuyện ngươi vừa nói..."

Nghe được âm thanh, Tân Duyệt Nhi không khỏi siết chặt song sắt của l*иg, không chớp mắt nhìn chằm chằm kẻ điên.

Tân San Tư đang rất khát nước, nuốt nước miếng xuống nói tiếp: "Cũng không phải là không thể, nhưng... ta có điều kiện."

Đôi mắt cô cố gắng vô cảm nhất có thể, nhìn xung quanh. Cô không còn ký ức của nguyên thân ban đầu, không biết nguyên thân làm thế nào mà sống sót được ngần ấy năm, trong lòng cô đau nhói.

"Điều kiện?" Tân Duyệt Nhi rất kinh ngạc, người điên này lại biết ra điều kiện?

Tân San Tư không ngừng ám chỉ rằng bản thân nên to gan hơn một chút. Nguyên thân là người điên nhưng rất mạnh nên nhà họ Tân rất sợ cô ấy.

Cô cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất có thể, chậm rãi nói: “Đúng, ta có thể giúp ngươi cướp tân lang, hoặc giúp ngươi gϊếŧ Đan Hồng Nghi, nhưng sau khi chuyện này thành công, ta không muốn ở lại chỗ này nữa.” Ánh mắt lại rơi vào Tân Duyệt Nhi "Ta có thể bị nhốt, nhưng phải được ăn uống đầy đủ... và được mặc quần áo đẹp."

Tân Duyệt Nhi nhìn đôi mắt trong veo của cô, nhất thời không cảm nhận được mạch đập của mình. Người điên này hôm nay có vẻ hơi khác, lại còn nói rất nhiều.

“Nếu ngươi đồng ý…” Tân San Tư buông đôi tay đang siết chặt của mình ra, chậm rãi đứng dậy, lắc lư hai cái, cố gắng đứng vững lại nói: “Thì bây giờ cởi xích chân cho ta, nếu không muốn thì mau đi đi."

Tân Duyệt Nhi nuốt nước bọt và phát ra âm thanh ừng ực. Nàng ta nhìn người điên, ngập ngừng nói: "Cởi trói sao?"

"Ta muốn tắm rửa ăn cơm, ngươi mau cho người dọn dẹp nơi này." Tân San Tư biết Tân Duyệt Nhi đối nghịch với Hồng Đại Cốc, muốn Đan Hồng Nghi danh bại thân liệt cũng không phải là vì Tân gia. . . Mà là nàng ghen ghét nhi nữ Đan Hướng Tang của Đan Hồng Nghi.

Đan Hướng Tang là mỹ nhân đẹp nhất giới võ lâm. Xinh đẹp như tiên nữ, nếu không có sự bảo vệ của Hồng Đại Cốc và mẹ ruột của nàng thì chuyện gì sẽ xảy ra với Đan Hướng Tang?

Nói Tân Duyệt Nhi độc ác là còn nhẹ đó.

"Nhưng mà tỷ..." Tân Duyệt Nhi thấy người điên cau mày, lời đang đến môi lại phải nuốt vào. Nàng ta gần như quên mất rằng người điên này mới phát bệnh hai ngày trước và sẽ không tái phát trong vòng mười ngày rưỡi. Nội tâm nàng ta lại bắt đầu cân nhắc… Người điên này lúc tỉnh táo sẽ không làm hại ai, cởi trói cho nàng cũng không phải là không thể. Cho dù có bị phát hiện thì nàng ta cũng có thể dễ dàng giải thích. Người điên và nàng ta tuy khác mẹ nhưng lại có cùng một người cha. Nàng ta thương tiếc tỷ tỷ ruột thì phụ thân nàng ta còn phải khen là hiểu chuyện.