Kiên Định Làm Người Qua Đường Giáp

Chương 1

Editor: ANH TUYET HOANG

Trong căn phòng mờ tối, muỗi bay khắp nơi. Nữ nhân có đôi lông mày lá liễu và đôi mắt hình quả hạnh nói chuyện với người đang co ro trong một góc xuyên qua song sắt nhà tù, với vẻ mặt có chút lo lắng: “Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp người trong nhà được không? Chỉ một lần này thôi.”

Người bị nhốt trong nhà tù cao bảy thước, hai chân khóa xiềng xích, hai tay ôm đầu gối, đầu rũ xuống, tóc bù xù, bất động như đang ngủ. Quần áo trên người rõ ràng là quá nhỏ,cổ tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài rất gầy, giống như một cây gậy trúc.

Không có tiếng trả lời, nữ tử đứng bên ngoài ngục sắt tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Tỷ tỷ, tỷ không đi ra ngoài nên không biết, Tân gia chúng ta hiện tại sống không tốt chút nào. Đám lừa trọc ở Tuyết Hoa Tự dựa vào có Thiếu Lâm chống lưng nên bọn họ luôn đối phó chúng ta. Trước đây bọn họ chỉ giảng kinh hóa duyên ở núi Bách Lý, nhưng gần đây chúng đã đi đến..."

Ồn ào quá!

Người trong tù khẽ cau mày, con ngươi chuyển động nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Bên tai không được tĩnh lặng, cô chỉ muốn bịt miệng cái người đang ồn ào kia, nhưng... Nhưng làm thế nào cô cũng không sử dụng lực được. Lông mày nhăn sâu hơn, cánh tay ôm chân dần dần siết chặt.

"Họ nhiều lần đến thành Phạm Tây truyền Phật pháp, ý đồ rất rõ ràng. Phía bắc Lộng Nguyệt Am cũng không để yên, họ luôn tìm danh tiếng, làm việc thiện trong thành..."

Người này đang nói cái gì vậy, Tân San Tư cố gắng mở mắt ra, hàng mi hơi run lên.

"Đan Hồng Nghi trước đây đã chiếm thế thượng phong trong trận lôi đài tại núi Thạch Vân, hiện tại nàng ta đang đắc ý lắm. Lần này nàng ta kết hôn, Thiếu Lâm và Võ Đang và các đại môn phái đều đến. Nếu tỷ che dấu hành tung tới cướp tân lang của nàng ta, nhất định sẽ phát sinh hỗn loạn. Nếu Đan Hồng Nghi bị thương nặng thì càng tốt. Khi đó, chúng ta có thể đánh lén Tuyết Hoa Tự và Lộng Nguyệt Am. Không phải gϊếŧ người, chỉ cần một đám hòa thượng và ni cô ở cùng nhau, danh tiếng của hai xem như mất hết rồi…”

Thiếu Lâm Võ Đang, Đan Hồng Nghi, Tuyết Hoa tự làm cho..., Tân San Tư ưm một tiếng, mí mắt nhắm chặt của cô cuối cùng cũng mở ra, tầm nhìn còn mơ hồ. Xung quanh ẩm ướt, đôi mắt cô từ từ tụ lại, trước mắt trở nên rõ ràng. Giường gãy, chăn rách, bát cơm ôi thiu... Cô đang ở đâu vậy?

Thấy người động đậy, người phụ nữ ngoài ngục tiếp tục kiên trì, giọng điệu trở nên buồn bã: “Duyệt Nhi biết trong lòng tỷ tỷ có oán giận, đang trách móc phụ thân. Nhưng phụ thân ông ấy cũng không còn cách nào khác, tỷ là con ruột của ông ấy, ông ấy sao có thể không cảm thấy đau đớn? Bệnh của tỷ lúc tốt lúc xấu khó mà khống chế được…”

Tâm trí Tân San Tư hỗn loạn, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào chiếc thùng gỗ đen bẩn thỉu cách đó không xa, nếu nhìn không lầm thì đó chính là cái bô. Nếu lau sạch đi, nhất định sẽ giống như chiếc thùng cũ của cô ở nhà.

“Cha nhốt tỷ lại chính là để bảo vệ tỷ.” Người ngoài lao ngục vẫn đang nói.

Tân San Tư chắp hai tay lên đầu gối, tim đập thình thịch, cô... cô đang mơ sao? Cô không nhịn được nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc đến phát đau, cảm giác này là thật, không phải trong mơ.

“Vì bệnh của tỷ, mỗi khi có thảo dược tốt, phụ thân đều không ngừng tới Bách Thảo Đường giành lấy…”

Tân San Tư cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, cẩn thận chậm rãi đưa mắt nhìn về phía người đang nói chuyện bên kia.

Đối phương mặt mày thanh tú, đôi môi đỏ căng mọng, tuy nhiên sống mũi không cao khiến khuôn mặt hơi bình thường nhưng nước da lại trắng ngần. Mái tóc được chải cẩn thận, bím tóc buông xuống trước ngực tăng thêm hai phần ngọt ngào cho nàng ta. Trên thân mặc váy màu hồng ngó sen đan chéo ngực khiến nàng trông rất đáng yêu.

"Ba tháng trước, phụ thân còn vui vẻ nói rằng Bạch Tiền tiên sinh cuối cùng cũng đồng ý chữa trị cho tỷ. Nhưng vào tháng tư khi Bạch Tiền tiên sinh lên núi hái thuốc vô tình rơi xuống vách đá. Dưới vách đá rất sâu, rắn hay côn trùng cái gì mà không có... Khi người Bách Thảo Đường tìm thấy dấu vết thì phát hiện thi thể đã bị tàn phá không chịu nổi, phụ thân khi nghe tin thì say khướt một trận."

Đôi mắt sạch sẽ và trong suốt đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Tân San Tư, cô có lẽ biết người đang kể khổ này là ai. Cô hé đôi môi nứt nẻ, ngập ngừng nói: "Tân... Tân Duyệt Nhi?"

Giọng nói khàn khàn nghe như tiếng mèo nhỏ kêu, nhưng Tân Duyệt Nhi vẫn nghe được, mừng rỡ kêu lên: "Tỷ, cuối cùng chị cũng chịu để ý đến muội."

Bình tĩnh bình tĩnh lại, Tân Sơn Tư đang gào thét trong lòng. Ôi chúa ơi, cô đã xuyên vào một cuốn sách, chính là cuốn tiểu thuyết võ hiệp "Tuyết Du Nghênh Dương Truyện" mà cô đọc trước khi đi ngủ tối hôm qua. "Du" là nói Đàm Tư Du, nữ chính, con gái ngoại thất tư sinh của một viên ngoại. “Dương” có nghĩa là Diệu, tương ứng với nhân vật nam chính Mông Diệu.

Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết tham khảo theo thời kỳ giữa nhà Nguyên, nhưng tên nước không phải là “Nguyên” mà là “Mông”. Dòng họ hoàng gia cũng là Mông. Cốt truyện kể về Đàm Tư Du, một người xuất thân hèn mọn, trên đường đi tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ mình, nàng vô tình vướng vào một trận chém gϊếŧ. Khi đang chạy trốn thì bị trượt chân rơi vào một hang động trên núi. Nàng bị dòng sông ngầm đưa đến tận đáy Hoài cốc, tình cờ gặp được một nữ nhân bị điên.

Nữ nhân điên chân đang bị chân khí đảo lộn nên đã dồn toàn bộ nội lực vào Đàm Tư Du để sống sót. Đàm Tư Du do cuộc gặp gỡ tình cờ này đã bị thương nặng. Nữ nhân điên mất đi nội lực thâm hậu thì chỉ tỉnh táo được một ngày rồi chết. Nàng chôn cất nữ nhân điên rồi vội vã về nhà mà không đợi vết thương lành lại.

Nhưng trong nhà vắng lặng còn mẹ nàng đã biến mất.

Từ đó trở đi, Đàm Tư Du dấn thân vào cuộc hành trình đi tìm mẹ. Nếu một người nữ nhân xinh đẹp còn yếu đuối ở bên ngoài thì khó tránh khỏi bị kẻ gian quấy rối. Ban đầu nàng chỉ biết chạy trốn, nhưng sau đó nàng học từng chiêu thức và cầm vũ khí chống cự lại. Vì nội công thâm hậu nên nàng hiếm khi chịu thất bại và sớm trở nên nổi tiếng.

Hoa thơm thì bướm bay tới, ngô đồng thịnh vượng chắc chắn phượng sẽ đến. Bên cạnh Đàm Tư Du dần có nhiều người vây quanh hơn. Thiếu chủ tuấn tú đẹp trai của Nhất Kiếm Sơn Trang, giáo chủ vừa chính vừa tà của Tam Thông Giáo, lâu chủ trên thông thiên văn dưới rành địa lý của Nhất Giới Lâu... lần lượt kéo đến, tất cả đều vây quanh nàng.