"Bình thường nhìn ngươi rất thông minh, nhưng sao lúc này lại chết não vậy." Hạ Miên đặt quyển sách trong tay vào lòng Thúy Loa bên cạnh, hỏi Lâm Nha: “Nói ngươi có muốn đi hay không?”
Lâm Nha nhìn thẳng vào nàng, miệng mở ra khép lại, lời nói nghẹn trong cổ họng muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Những chiếc móng tay buông thõng bên hông cắm vào lòng bàn tay, Lâm Nha ép thân thể mình khẽ run rẩy, cuối cùng mở mắt và buông lòng bàn tay ra, chớp chớp lông mi: “Ta đi học sẽ gây thêm phiền phức cho tỷ, tỷ biết ta đang ở nhờ Hạ phủ, Từ thúc ——"
Hắn còn chưa nói hết những lời chuẩn bị xong đã bị Hạ Miên không kiên nhẫn cắt ngang: “Nói đơn giản thôi, có đi hay không?”
Cho dù là đi học trong học viện hắn cũng phải suy nghĩ mất một lúc lâu, vừa nhìn đã biết là người không thích học tập. Hạ Miên là học bá làm sao có thể buông tha cho đệ đệ kém cỏi của mình được!
Nàng nói: “Đừng cầu kỳ như vậy, chỉ cần trả lời ta một lời thôi."
Đó chỉ có thể là - đi.
Đôi mắt của Lâm Nha sáng hơn bình thường, hắn siết chặt ống tay áo như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Mặc dù học hành rất khổ, Từ thúc biết cũng sẽ không vui, nhưng chỉ cần có thể đi học viện với tỷ tỷ thì ta sẽ không sợ nữa.”
"Ông ta vui hay không vui thì kệ, bỏ tiền ra là được." Hạ Miên nắm lấy cổ tay Lâm Nha đi ra ngoài: “Bây giờ chúng ta đi nói với mẹ ta, ngày mai ngươi đi học viện với ta.”
Hạ gia không thiếu tiền cho Lâm Nha đi học, hơn nữa với thái độ coi trọng công danh của Hạ mẫu cho thấy, bà chắc chắn sẽ không từ chối Lâm Nha đến học viện.
Đúng như Hạ Miên đoán, nàng vừa nói xong Hạ mẫu đã đồng ý ngay.
Bà luôn ngưỡng mộ những người đàn ông có học thức, cũng từng nghĩ nếu tương lai mình có con trai thì nhất định sẽ cho đi học, không trông cậy vào thằng bé có thể thi công danh, chỉ cần có phong độ của người tri thức là được.
Bây giờ Lâm Nha đứng trước mặt bà cũng chỉ nhỏ hơn Hạ Miên một tuổi, bởi vì là cháu trai của Lâm thị nên Hạ mẫu cũng coi hắn như con trai mình: “Đi đi, ta sẽ bảo quản gia đến học viện nói chuyện, ngày mai ngươi trực tiếp qua đó là được.”
Hàng năm Hạ mẫu đều quyên góp không ít tiền cho học viện nên muốn nhét thêm người vào học vẫn có thể được.
Ngoài mặt Lâm Nha hỏi có phiền phức hay không, kỳ thật đầu ngón tay rủ xuống trong ống tay áo đang hơi run lên.
Hắn vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không bao giờ vào học viện được, giống như mẹ nói đợi đến độ tuổi thích hợp sẽ tìm người gả đi.
Nhất là khi hiện giờ hắn đang ở nhờ Hạ phủ, quản gia trong phủ vẫn là Từ thị, cho nên hắn thật sự không thể nói trước sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Ai ngờ nhờ có Hạ Miên mà mọi chuyện đều đã thay đổi.
Hạ mẫu thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Nha, hiếm khi bà nở nụ cười, trong lòng tự nhủ con trai luôn hiểu chuyện và ân cần hơn con gái: “Không sao đâu, cứ yên tâm đến học viện học hành đi, những chuyện khác không cần ngươi phải quan tâm.”
Từ thư phòng đi ra ngoài, thời tiết nắng đẹp, ánh mặt trời mùa xuân chiếu vào người, ấm áp thoải mái, giống như tâm trạng hiện giờ của Lâm Nha dần trở nên tốt đẹp hơn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Miên, hai tay nàng để sau đầu nhàn nhã thong thả, đang ngẩng đầu nheo mắt phơi nắng, toàn thân tắm trong ánh mặt trời, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Nha khựng một lát, sau đó xách vạt áo chạy hai bước đuổi theo Hạ Miên.
Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi lại chạy?”
"Đương nhiên là để đuổi kịp tỷ tỷ, có thể sánh bước cùng tỷ tỷ rồi." Ánh mắt Lâm Nha sáng ngời, ngẩng đầu ưỡn ngực đi bên cạnh Hạ Miên, theo sau từng bước một.
Hạ Miên hơi nhướng mày, hai tay đặt sau đầu buông xuống, tay trái bẻ ngón tay phải trước, tay phải lại bẻ ngón tay bên trái, thực hiện động tác duỗi và khởi động, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Nha, từ từ hỏi ngược lại: “Ngươi chắc chắn mình có thể đuổi kịp ta?”
Chàng trai trẻ, ngươi đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta đấy.
Mí mắt trái của Lâm Nha giật giật, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên hắn thấy Hạ Miên bên cạnh dứt khoát lưu loát vén vạt áo lên nhét vào trong đai lưng rồi chạy về phía trước, lao đi được hơn mười mét mới quay đầu lại nhìn về phía hắn: “Có năng lực thì giờ ngươi đuổi theo ta thử xem.”
Giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lâm Nha lặng lẽ rẽ vào một con đường khác trở về Vân Lục Viện.
Xin lỗi, hắn bỏ cuộc.
Hôm sau, Hạ Phán được Từ thị miễn cưỡng đưa lên xe ngựa với đôi mắt đỏ hoe. Hai cha con một người ngồi xổm trên xe, một người đứng dưới gầm xe nắm tay nhau, đôi mắt cá vàng khóc sưng mắt nhìn nhau, lưu luyến không muốn rời đi.
Bên cạnh một chiếc xe ngựa khác, Hạ phụ nắm lấy tay Lâm Nha, tìm mọi cách dặn dò, bảo hắn nếu ở học viện mà chịu oan ức thì hãy trở về, ăn không ngon ngủ không ngon cũng nhớ nói với ông, đừng cố nuốt uất ức vào bụng.
Lâm Nha mỉm cười an ủi Hạ phụ, bảo ông ở trong phủ trồng hoa, pha trà sống cuộc sống nhỏ của mình, nếu không có chuyện gì thì đừng so đo với Từ thị: “Ngài là đương gia chủ quân, chấp nhặt với ông ta sẽ dễ dàng bị người ta chê cười.”
Lúc hắn nói lời này giọng rất nhỏ, giống như đang nói nhỏ với Hạ phụ vậy.