Lúc hai người bọn họ đến thư phòng Hạ mẫu, Hạ Phán quả thật còn chưa tới.
Nàng ta đang ở Lan Hương viện khóc lóc kể lể với Từ thị, vừa nói vừa nghẹn ngào, nói chậm rãi khiến Từ thị nghe vừa đau lòng vừa nóng ruột.
Chờ đến khi hiểu rõ con gái vốn dĩ đi tìm Vân Lục viện gây phiền toái nhưng lại bị người ta trêu chọc bắt nạt, l*иg ngực Từ thị tức giận như muốn nổ tung.
Ông ta lạnh mặt kéo tay Hạ Phán lên muốn đi tố cáo với Hạ mẫu, ai biết Hạ mẫu lại trực tiếp tới khiển trách hai cha con một trận.
"Ta đích thân nghe ngươi đọc thuộc lòng Tu Thân Phú, vừa mới qua bao lâu lại quên mất? Ta dạy ngươi tu thân làm người, ngươi lại từng câu từng chữ chửi thề, sách thánh hiền ngươi đọc đều vào trong bụng chó rồi à?” Hạ mẫu trầm mặt ngồi ở ghế chính giữa, Hạ Phán bị dọa đến thở cũng không dám thở.
Nàng ta không sợ bất cứ ai trong phủ và ngoài phủ, mà chỉ sợ Hạ mẫu.
Người chịu oan ức chính là con gái của ông ta, sao người bị dạy dỗ ngược lại trở thành cha con bọn họ?
Từ thị đương nhiên không nghe theo, muốn tiến lên khóc lóc ủy khuất, nhưng lại bị ánh mắt của Hạ mẫu chặn lại: "Bình thường ông cũng dạy nàng như vậy, mở miệng ra là tiện nhân sao? Lời này của nàng là nói theo ai, ông hay là người bên ngoài?”
Từ thị dừng tại chỗ, kinh ngạc nói: "Sao ta chưa nghe qua Phán nhi nói mấy lời này?”
"Vậy vừa vặn chứng tỏ người làm cha như ông còn chưa đủ hiểu rõ nàng, ngày mai Phán nhi sẽ cùng Miên Nhi trở về học viện, đừng ở trong phủ nữa." Lần này Hạ mẫu thật sự rất tức giận, điều kiện tiên quyết bà nuông chiều Hạ Phán là nàng ta thông minh hiếu học, nhưng kết quả lại quen thói hỗn thế ma vương.
Hạ Miên lôi kéo Lâm Nha đến nhận sai với bà và kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc. Hạ Miên sợ mình thắng Hạ Phán sẽ khiến Từ thị không vui, nên đã sớm đến nhận sai với bà.
Người nên nhận sai trong chuyện này không phải là Hạ Phán sao?
Không học thuộc lòng bằng Hạ Miên, thậm chí ném thẻ vào bình rượu còn chơi xấu, quan trọng nhất là Hạ Phán rất tự hào khi chơi cờ cũng không thể thắng Lâm Nha chưa từng học cờ!
Trong khoảng thời gian mình ra ngoài, rốt cuộc nàng đã học được gì trong học viện?
Hạ mẫu phất tay áo rời đi, Từ thị gọi bà thế nào cũng không quay đầu lại, hai cha con tức giận ôm nhau khóc, trong lòng hận Lâm Nha và Hạ Miên đến chết.
Mà hai người này hiện tại lại ở trong thư phòng thu dọn đồ đạc.
Hạ mẫu nói Hạ Miên cũng đã tu dưỡng ở nhà lâu rồi, ngày mai nên trở về học viện học tập.
Kỳ thật Hạ Miên không muốn đi, bởi vì nam nữ chính trong sách đang ở trong học viện. Nàng muốn tránh xa cặp đôi này ra, nhưng rõ ràng, cốt truyện không phải muốn trốn là có thể trốn được.
Hạ Miên luyến tiếc tựa lưng vào ghế, lười biếng ngước mắt nhìn về phía Lâm Nha đang sắp xếp sách cho nàng.
Lâm Nha dường như có cảm giác ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười hỏi: "Tỷ tỷ còn chưa rời đi, chẳng lẽ đã luyến tiếc ta rồi sao?”
Hạ Miên luyến tiếc gương mặt này của hắn.
"Hay là ngươi cũng đến học viện với ta đi?" Hạ Miên nảy ra ý tưởng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lâm Nha: “Dù sao ngươi ở trong phủ cũng nhàn rỗi không có việc gì.”
Lâm Nha sửng sốt tại chỗ, nụ cười trên môi vẫn còn đó, phải rất lâu sau hắn mới phản ứng lại, mím môi nói: “Tỷ tỷ nói đùa à, nào có ai đưa nam tử đến học viện đọc sách bao giờ.”
Lông mi dày rậm rạp của hắn kích động hạ xuống che giấu biểu cảm trong mắt, đầu ngón tay vuốt ve góc sách hơi nhô lên trong tay.
Lâm Nha thích đọc sách và cực kỳ thông minh. Khi còn bé cha thường vuốt ve đầu hắn cụp mắt xuống nhẹ giọng thở dài, nói nếu hắn là con gái thì tốt biết bao.
Nếu như là con gái, hắn có thể nổi bật, có lẽ cũng sẽ không bị người ta bỏ rơi ở ven đường.
Cha dạy hắn chơi cờ, pha trà, trồng hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ cầm lấy sách trên giá sách ôm hắn vào trong lòng và đọc cho hắn nghe từng chữ.
Thấy hắn ham học hỏi, cha cũng từng nghĩ đến việc có nên mời phu tử về cho hắn hay không, chỉ là sau đó lại bị mẫu thân từ chối. Bà ấy nói nam tử sinh ra chỉ cần lập gia đình, làm tốt tướng thê dạy dỗ con cái là được, học mấy thứ như vậy làm cái gì.
Thông minh quá cũng không phải là một điều tốt.
Hạ Miên đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Lâm Nha đưa tay rút cuốn sách trong ngực hắn ra, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của hắn, mỉm cười: “Sao lại không được đưa nam tử đến học viện đọc sách chứ?”
Rất nhiều gia đình ở huyện Liên Hoa đều sẵn sàng cho con trai trong nhà đi học, cũng không phải vì để đạt được danh vọng mà là để học hỏi thêm, nâng cao kiến
thức.
Khả năng là tác giả nguyên thư vì muốn mở hào quang mary sue cho nam chính nên đã cố ý viết con trai nhà giàu có thể đến học viện học tập, chỉ những người không nỡ bỏ tiền lại cảm thấy đọc sách vô dụng nên không muốn để con trai đi mà thôi.
Bằng không nam chính cũng sẽ không gặp được nữ chính trong học viện, hơn nữa còn có thể quen biết một đám nữ phụ.
Tuy nhà nam chính không đặc biệt giàu có, nhưng mẹ của hắn là phu tử trong học viện, vì thế đương nhiên có thể đi học rồi.