Nữ Tôn: Nữ Phụ Và Trà Xanh HE

Chương 6

Hạ Miên dường như không quan tâm, nhưng Lâm Nha lại lo lắng nhìn nàng và nhẹ nhàng hỏi: "Ta có gây rắc rối cho tỷ tỷ không?"

Lông mi của hắn rũ xuống, thậm chí nốt ruồi đỏ ở cuối mắt cũng mờ đi, hắn áy náy đến mức cả khuôn mặt sắp co rúm lại trong chăn: “Sao ta lại vô dụng đến vậy chứ, vừa vào phủ đã gây rắc rối cho tỷ tỷ rồi.”

Hạ Miên đá Thúy Loa một cái, trách nàng ấy ăn nói bậy bạ. Thúy Loa rụt cổ, bĩu môi không phục: "Rõ ràng là Từ Thị đã bắt nạt quá đáng."

"Được rồi được rồi, ngươi ra ngoài trước đi." Cống Mi cau mày, đại phu muốn bắt mạch cho Lâm Nha nên bảo Thúy Loa ra ngoài đợi.

Nàng ấy cúi đầu đi ra ngoài, tưởng rằng Hạ Miên sẽ đi ra cùng nàng ấy, nhưng ai mà ngờ chủ tử của nàng ấy lại không có một chút sự tự giác nào, vẫn ngồi đó chờ công tử để lộ cánh tay của mình.

Chủ tử mười bốn tuổi, cách đây không lâu cũng đã có nghe chủ quân nói sẽ sắp xếp người vào phòng nàng. Khi còn trẻ, gia chủ đã lớn như vậy nhưng vẫn ngủ cùng một giường với chủ quân.

Thúy Loa cảm thấy mình đã hiểu được điều gì đó.

Cống Mi và Lục Tuyết cũng nhìn về phía Hạ Miên. Vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ hoang mang, trên đầu có hàng chục dấu hỏi, người bệnh cũng không phải nàng thì nhìn chằm chằm thế làm gì?

“Chủ tử, người hãy ra ngoài chờ đi.” Cống Mi cố gắng nói rõ.

“Không sao.” Lâm Nha được Lục Tuyết đỡ để tựa nửa người vào đầu giường, hắn cụp mắt xuống trông vô cùng ngoan ngoãn. Lâm Nha cầm lò sưởi trong lòng bàn tay và nhìn về phía Hạ Miên bằng ánh mắt dịu dàng: “Tỷ tỷ cứ ngồi ở đây thì trong lòng ta yên tâm hơn.”

Hạ Miên càng ngồi vững vàng hơn, tất cả những gì nàng có thể nghĩ là hắn trông thật xinh đẹp, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, khi ngồi dậy, cả khuôn mặt của hắn hiện lên, trông thậm chí còn đẹp hơn so với hồi nãy!



Mãi cho đến khi trời chặp tối thì Hạ Miên mới rời khỏi Vân Lục Viện, Lục Tuyết cũng ra cửa để tiễn nàng.

Đại phu nói tình trạng của Lâm Nha trông có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra nếu cơn sốt hạ xuống thì sẽ ổn thôi, có điều, về sau hắn không thể tiếp tục chịu lạnh, dù sao hắn cũng là nam giới nên phải tránh để bệnh tật kéo dài.

Cống Mi đã sai người nấu thuốc, sau này khi đem thuốc đến, hắn ta còn sợ người làm sẽ không tận tâm nên đã tự mình giám sát kỹ càng.

Lục Tuyết chỉ quay vào cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Miên đã ở rất xa.

Khu viện nhỏ này trước đây rất hoang vắng, nay lại có rèm vải dày trên cửa để chắn gió bên ngoài, bốn chậu than trong góc đều được làm bằng than bạc cao cấp, khi đốt còn không có chút khói nào. Mới có nửa canh giờ mà nhiệt độ trong phòng đã khác xa so với vừa rồi.

Lục Tuyết vui vẻ bước vào phòng, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bị gió làm tổn thương của mình, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy.

Nhìn thấy Lâm Nha vẫn dựa vào giường, hắn ta bước tới và nói: “Công tử, để ta giúp người nằm xuống. Đại phu có nói uống thuốc rồi ra mồ hôi thì sẽ khỏi."

Khi Lục Tuyết đến gần thì vô tình nhìn thấy Lâm Nha đang ôm chiếc chăn bông mềm mại, cúi đầu nghịch nghịch chiếc lò sưởi tinh tế trong tay, lại không khỏi thở dài: “Miên chủ tủ đúng là người tốt, nếu không có nàng ấy thì ta cũng không biết phải làm thế nào.”

Lâm Nha mỉm cười, có lẽ là do chăn quá ấm nên hắn luôn cảm thấy nhiệt độ của lò sưởi không còn tốt như trước nữa.

"Miên chủ tử thật tốt bụng, công tử, sao lúc đầu người không muốn ta đi tìm nàng ấy?" Lục Tuyết không hiểu lắm.

Lúc trước, khi công tử choáng váng vì cơn sốt, nhưng vẫn cứ lôi kéo và dặn dò hắn ta, nói rằng chủ quân vẫn không có ở trong phủ, không nên quấy rầy ông, đã thế càng không nên phiền đến Hạ Miên, nàng vẫn đang hồi phục sau cơn bệnh.

Lúc này Lục Tuyết mới nhớ ra trong phủ không có chủ quân nhưng Hạ Miên vẫn còn đó! Nhưng hắn ta lại nhát gan, không dám đi vào, chỉ ngồi xổm trong góc khóc ỉ ôi.

Lâm Nha đặt lò sưởi cạnh gối và được Lục Tuyết đỡ nằm xuống.

Lục Tuyết nhanh chóng đắp chăn thật kín, nhìn thấy Lâm Nha thả lỏng người và nhắm mắt lại khiến hắn ta dần có dũng khí hơn, cười mỉm và hỏi hắn: “Công tử, từ trước đến nay ta chưa từng thấy người nói nhiều như vậy, xem ra người thực sự thích Miên chủ tử đó nha.”

Nghe vậy, Lâm Nha từ từ mở mắt ra rồi nghiêng đầu nhìn hắn ta, khóe mắt mảnh khảnh nhướng lên, như đang cười: "Tỷ tỷ tốt như vậy, dù là ai cũng sẽ thích tỷ ấy thôi."

Hạ Phủ rộng lớn đến thế, người duy nhất hắn có thể nương tựa cũng chỉ có thể là Miên tỷ tỷ này.

Chiếc lò sưởi đặt cạnh gối có mùi trà thoang thoảng, Lâm Nha không ngửi ra được là loại trà gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu.

Trên giường ấm áp nên cơn buồn ngủ cũng ập đến, trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Nha dặn Lục Tuyết quay người lấy ra những bông hoa khô mà hắn đã để dành. Ngày mai cho vào lò sưởi, để thêm hương tươi mát cho tỷ tỷ.

Lục Tuyết đáp lại lanh lảnh.

Hắn ta cảm thấy công tử của mình cái gì cũng tốt nhưng lại suy nghĩ quá nhiều đến người khác. Ngay cả khi sốt cao đến thế nhưng hắn vẫn sợ sẽ làm phiền đến việc dưỡng bệnh của Hạ Miên.

Ngoài sự ân cần, công tử còn rất tốt với những người thân xung quanh.

Giống như khi còn ở nhà họ Lâm, trong tiểu viện kia cũng chỉ có một cây táo, mỗi lần công tử nhờ người hái táo đều tự mình chọn những quả lớn gửi cho Hạ chủ quân, cũng là thúc thúc của hắn.