Thấy Hạ Miên nhìn mình, lông mày và mắt Lâm Nha dần nhíu lại, nốt ruồi ở cuối mắt đỏ lên, không biết vì vui mừng hay do sốt cao: "Hôm nay trời lạnh như vậy, sao tỷ tỷ lại đến đây?"
Giọng hắn khàn khàn, nói câu nào cũng đều nghe thấy tiếng thở.
"Đến gặp ngươi, ta nghe Lục Tuyết nói rằng ngươi nóng đến mức sắp thành lò sưởi." Hạ Miên ngồi xuống đất, cụp mắt hỏi hắn: "Lúc vừa mới sốt sao không đến tìm ta…Cha?"
Lông mi Lâm Nha run rẩy, hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lấy từ trong chăn một cái lò sưởi trên tay rất tinh xảo, nụ cười trên mặt càng sâu và hơi thở nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: “Ta còn đang tự hỏi sao đột nhiên lại có một chiếc lò sưởi xuất hiện trong chăn, hóa ra là do tỷ tỷ.”
Hắn có vẻ rất vui mừng khi thấy Hạ Miên đến, cố gắng chịu đựng để có thể trò chuyện với nàng.
Đó cũng là điều không cần bàn cãi.
Hạ Miên không hiểu sao mình lại đến thế giới này, nàng cảm thấy rất cô đơn và lạ lẫm. Hắn cũng đột nhiên bước chân vào Hạ phủ, phải luôn thận trọng, đã thế còn sợ làm phiền đến Hạ phụ nên cho dù sốt đến mức này cũng không dám phiền hà đến ông.
Nghĩ đến đây, Hạ Miên thực sự cảm thấy hai người đúng là đồng bệnh tương liên(*). Đến khi nàng nhìn lại về phía Lâm Nha, sự quan tâm trên khuôn mặt đã chân thành hơn trước rất nhiều.
(*) Đồng bệnh tương liên: Chỉ những người cùng cảnh ngộ thì sẽ thông cảm cho nhau.
Lâm Nha nhẹ nhàng áp chiếc lò sưởi vào mặt mình, hành động như một đứa trẻ vừa mới nhặt được của quý, vậy mà những lời hắn nói ra lại khiến người ta cảm thấy đau lòng: “Tỷ yên tâm, đây là bệnh cũ của ta, thỉnh thoảng ta sẽ lại ốm nên quen rồi.”
Nếu không phải vì mặt của Lâm Nha đỏ bừng và giọng nói khàn khàn đến mức không thể nói được thì có lẽ Hạ Miên đã tin điều đó.
“Ta rất vui mừng vì tỷ tỷ có thể đến gặp ta.” Lâm Nha vẫn lạnh lùng, nửa khuôn mặt rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt biết cười, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Hạ Miên khẽ nhúc nhích ngón tay. Lúc này có lẽ nàng nên cởϊ áσ choàng ra mặc cho hắn, nhưng trong phòng này lại không có chậu than, lạnh đến mức xung quanh như thể đâu đâu cũng có gió lùa.
Nàng đã cho hắn cái lò sưởi rồi, nếu lần này còn phải cởϊ áσ choàng ra thì chỉ sợ ngày mai người sốt liệt giường sẽ là nàng.
Hạ Miên không thể làm được, quay đầu lảng tránh ánh mắt của Lâm Nha, và nói thẳng với Lục Tuyết: "Đến viện của chủ quân và gọi cho Cống Mi đến đây."
Hạ phụ thường dẫn theo Thọ Mi đi theo khi ra ngoài, và ông sẽ để Cống Mi có năng lực ở lại trong viện.
"Không sao đâu tỷ tỷ, ta chỉ bị sốt mà thôi, đừng làm phiền đến Cống Mi ca ca." Lâm Nha cố gắng ngăn Lục Tuyết lại, nhưng đối phương đã chạy ra ngoài.
Cống Mi cũng tới rất nhanh, còn dẫn theo vài nam hầu mang đến bốn năm chiếc chậu than. Hắn ta đích thân cầm một chiếc chăn bông mới trải lên giường, nhìn qua thôi cũng biết cái chăn mềm mại kia rất ấm áp.
"Là lỗi của ta, ta không cẩn thận nên không biết công tử lại sống cuộc sống như vậy trong chính phủ của mình." Cống Mi nhìn Lâm Nha đang bị bệnh mà hai mắt đỏ hoe. Hắn ta nhanh chóng cho người đặt chậu than vào phòng, còn treo rèm lên rồi quấn chặt chăn bông lên người của Lâm Nha.
Sắc mặt của Cống Mi vẫn rất bình, tuy chưa nói gì nhưng trong lòng hắn ta đang thầm mắng Từ Thị. Sao ông ta dám ngược đãi công tử Lâm Nha ngay dưới mắt của chủ quân như vậy, nếu Từ Thị còn tiếp tục thì liệu sau này ông ta có cắt xén luôn của Hạ Miên không?
Hắn ta quyết định phải thương lượng tốt về vấn đề này với chủ quân, nếu ông không gắng gượng để vực dậy thì hai người con trong phủ này sẽ phải chịu uất ức.
Mãi cho đến khi Lâm Nha cảm thấy ấm thì cảm giác tội lỗi trên vai Hạ Miên như vừa rồi mới biến mất, nàng mới thả lỏng và nhìn hắn lần nữa.
Lâm Nha chỉ mới mười ba tuổi nhưng khuôn mặt đã trưởng thành, làn da trắng nõn, nét mặt xinh đẹp, đôi mắt thon và lông mi dày. Khi hắn rũ mắt xuống và không nói gì thì nhìn có vẻ hơi mềm yếu, xa cách và mong manh.
Nhưng khi hắn nhìn sang, trong mắt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ và sự ỷ lại không hề cố ý che giấu, chẳng ai có thể chịu nổi khi bị hắn nhìn như thế này.
Khi Hạ Miên còn sống vẫn là con một và nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác được các em của mình bám lấy và làm nũng. Lúc này, Hạ Miên nhìn Lâm Nha, người rõ ràng trẻ hơn nguyên chủ một tuổi nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại giống như bậc cha chú đang nhìn thế hệ trẻ.
Hình như Hạ Miên khá vui khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của Lâm Nha.
Thúy Loa đã dẫn đại phu đi vào, nhìn thấy căn phòng đã có sự thay đổi lớn. Nàng ấy đi đến chậu than nằm gần chân của Hạ Miên và ngồi xổm xuống để hơ tay.
Thúy Loa thì thầm với nàng: “Ả khốn nạn ở quầy thu ngân kéo ta đi hỏi đủ thứ chuyện, cố câu giờ về chuyện lấy tiền. Ngay cả chuyện liên quan đến mạng người mà nàng ta cũng chẳng hề để tâm! Lúc đó ta bực mình quá, nếu không vì đang vội đi tìm đại phu thì ta đã muốn đánh nàng ta một trận để trút giận.”