Nội y bằng ren ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người cậu, An Ninh giống như vừa trút hết sức lực, nằm nghiêng trên giường, trong tay vẫn còn cầm món sεメtoy kia.
Sau cơn cao trào là cảm giác trống vắng mờ nhạt, giống như mặt biển vào ban đêm, từng đợt sóng u sầu nối tiếp nhau vỗ vào bờ. An Ninh cảm thấy hình như bản thân hơi không bình thường, thế mà cậu lại nảy sinh ham muốn chiếm hữu đối với một blogger nam audio sεメ, người mà cậu không biết diện mạo, thậm chí còn chưa từng nói chuyện một câu nào.
Muốn anh chỉ ghi âm cho một mình cậu, muốn anh chỉ thở dốc cho một mình cậu nghe…
Lông mi thật dài giống như cánh bướm vẫy vùng, một hồi lâu sau, An Ninh ngồi dậy, muốn thay bộ đồ trên người ra. Lúc tay cậu chạm vào khóa kéo bên hông, tầm mắt lơ đãng đảo qua nơi ẩm ướt giữa hai chân.
An Ninh khựng lại một chút, nơi đó vì giọng nói của người đàn ông kia nên mới trống vắng đến nỗi ngứa ngáy, và cũng vì anh nên mới hưng phấn đến phun nước.
Ma xui quỷ khiến, An Ninh lấy điện thoại ra, tự ôm chân mình, ép bé chim nhỏ lên trên, rồi nhắm vào cái l*и bị lớp ren che giấu và chụp một tấm.
Đến khi phản ứng lại thì cậu đã mở khung chat riêng với người đàn ông kia, nhấn nút gửi đi rồi.
***
“Phụt ——”
Tiếng mở lon vang lên, trong phòng khách được trang trí tối giản, cậu trai cao lớn chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen gác một chân lên ghế sô pha, tay cầm một lon bia lạnh, cơ bắp lộ ra bên ngoài phình lên theo từng động tác, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
“Anh Chu, em quét dọn xong rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều nha.”
Một thiếu niên với mái tóc bạch kim đi ra từ trong phòng bếp, xách theo những túi rác lớn nhỏ, khi đi đến bên sô pha, cậu ta không khỏi nhìn xung quanh phòng khách lần nữa, thầm chậc lưỡi.
Một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố…mẹ kiếp, ghét người giàu!
“Anh, lần sau có hoạt động gì thì em có thể mượn nhà anh không?” Tóc bạch kim cười mỉm lại gần: “Anh giúp lớp chúng em tiết kiệm tiền, em sẽ bàn bạc với lớp trưởng cho anh thêm điểm hoạt động.”
Cậu trai cũng không quay đầu lại, thanh âm phát ra từ khoang mũi, rung đến mức khiến tai người ta tê dại: “Ừ.”
“Vậy em đi trước nha, bye anh Chu.”
“Cùm cụp ——”
Cửa bị đóng lại, trong căn phòng to như vậy chỉ còn mỗi Chu Dực Chi.
Anh ngửa đầu uống vài ba ngụm đã hết hơn phân nửa lon bia, sau đó lấy điện thoại ra, mở giao diện Weibo ra, trước mắt hiện ra những chấm đỏ dày đặc.
Chu Dực Chi tập mãi thành thói quen, khi anh theo thói quen bấm vào nút trừ để xóa nó thì đột nhiên chú ý tới hình đại diện ở phía trên hộp thoại.
Một bàn tay đang vẽ một con chim mập, chim mập hơi nghiêng đầu nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Đầu ngón tay anh dừng lại một chút ở phía trên con chim nhỏ mũm mỉm, Chu Dực Chi bấm vào hộp thoại, thấy được một bức ảnh——
Ánh sáng lờ mờ, cặp đùi trắng nõn múp míp, hai mảnh ren trắng cực kỳ dâʍ đãиɠ cùng với l*и múp lấp lánh bị ren che lại.
Mặt Chu Dực Chi vô cảm tắt màn hình điện thoại, lấy lon bia lạnh bên cạnh uống sạch một hơi, mười mấy giây sau, anh bấm vào hộp thoại, gõ——
[ Tự chơi à? L*и múp như vậy, chưa bị đυ. bao giờ sao? ]
Khi An Ninh ý thức được mình vừa làm gì, nhất thời lòng cậu đầy khủng hoảng.
Sao cậu, sao cậu có thể tùy tiện gửi ảnh riêng tư của mình cho người lạ…
Đã quá thời hạn nên không thể thu hồi, An Ninh cầm điện thoại, hoảng hốt an ủi mình, không sao đâu, chắc mỗi ngày anh ấy đều nhận được rất nhiều tin nhắn như vậy, tin nhắn của cậu chắc chắn sẽ bị bỏ qua, hoàn toàn không bị nhìn thấy.
Nhưng…Nếu thấy thì sao? Anh sẽ phản ứng thế nào…
Đương lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, điện thoại trong tay run lên, An Ninh cúi đầu xem, hai mắt dần dần mở to.
…Vậy mà cậu lại được đối phương rep?
An Ninh sợ hãi.