Blogger Sinh Viên Thể Dục

Chương 6

An Ninh sợ hãi.

Câu chữ trần trụi làm cậu luống cuống tay chân thoát khỏi Weibo, lại vứt điện thoại đi, chờ chạy một mạch đến phòng tắm mới nhận ra mặt mình còn nóng hơn cả lúc nghe được đoạn ghi âm.

Không, quên nó đi…cứ coi như chuyện này chưa xảy ra.

An Ninh thật sự không biết nên giải quyết như nào, đành phải tự mình lừa mình, làm một con rùa đen rút đầu. Cậu vẫn tiếp tục đi học và tham gia hoạt động câu lạc bộ như bình thường, mong đối phương sẽ dần quên đi cái tin nhắn kia.

Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, vài ngày sau, An Ninh lại nhận được tin nhắn, lần này là hai giọng nói——

“Trêu xong rồi chạy?”

“Không rep tin nhắn hả, đừng bảo là đang tìm ảnh mạng đó chứ?”

Giọng nói người đàn ông vẫn trầm thấp và gợi cảm như cũ, mang theo ý mê hoặc, bởi vì không có thiết bị chuyên nghiệp thu âm, chỉ là một giọng nói bình thường, so với những bản thu âm chất lượng cao trước đó, thì nhiều thêm cảm giác chân thật ồn ào.

An Ninh sửng sốt, không nhịn được phát lại một lần nữa.

Này là…nói với cậu?

Không phải ai cũng nghe được âm thanh được ghi âm sẵn, đó là thứ mà chỉ có cậu mới có thể nghe được!

Giọng nói người đàn ông hấp dẫn đến mức làm cậu trong giây lát đã phớt lờ đi sự lo sợ bất an mấy ngày qua.

Thích ảnh kiểu này nên mới voice chat cho cậu sao?

An Ninh lo lắng cắn môi rep.

[ Không phải ảnh mạng.]

Nghĩ nghĩ, An Ninh hít sâu một hơi, đỏ mặt cởϊ qυầи, hai chân thon dài trắng nõn tạo thành hình chữ M đạp lên mép giường, qυầи ɭóŧ bông trắng tinh bao lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cậu, một tay An Ninh cầm điện thoại, tay kia kéo miếng vải trắng ra để lộ môi l*и mập mạp, sau đó bấm vào chụp ảnh.

[ Anh xem, em không lừa anh, không phải ảnh mạng. ]

Vậy nên, nói chuyện với em lần nữa nha?

“Đùng ——”

Chai nước khoáng còn một nửa bị bóp méo, Chu Dực Chi không thèm quan tâm ném vào thùng rác cạnh giường, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cuối cùng cũng quay lại.

Anh bấm vào bức ảnh vừa nhận được, phóng to rồi quét từng chi tiết bằng ánh mắt như sói.

Trắng thật, bên phải còn có nốt ruồi nhỏ.

“Mẹ kiếp.” Cậu trai đột nhiên chửi nhỏ, hầu kết không khỏi ngứa ngáy.

Anh dựa vào đầu giường, mắt nhìn chằm chằm l*и múp trắng nõn, mở khóa kéo, thả ©ôи ŧɧịt̠ có hình dạng khả quan ra.

Bàn tay to rộng cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ tuốt lên xuống, mu bàn tay nổi gân xanh rõ ràng, huyết quản hơi nổi lên mang theo cảm giác cực kỳ khỏe mạnh. Ngày thường tin nhắn riêng tư Chu Dực Chi nhận được nhiều đếm không xuể, có voice bảo muốn được anh đυ., có video trực tiếp quay cảnh thủ da^ʍ, nhưng anh lại không có cảm giác gì, thậm chí còn lười bấm vào.

Nhưng hai bức ảnh này lại mang đến cho anh cảm xúc hoàn toàn khác nhau, thậm chí còn dễ như trở bàn tay mà khơi dậy ham muốn trong anh.

Làm Chu Dực Chi cảm thấy cậu thật là ngoan,

Chim nhỏ nghiêng đầu rất ngoan, l*и múp bị ren che khuất rất ngoan, qυầи ɭóŧ trắng tinh lộ ra một chút cũng rất ngoan, ngay cả bàn tay móc lấy qυầи ɭóŧ cũng đẹp đến mức khiến lòng người ta ngứa ngáy, móng tay còn hồng hồng.

Chu Dực Chi là người thường, rất thích bé ngoan.

Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra đối phương mặc một cái váy hai dây màu trắng, bị anh bế ngồi lên cánh tay mình, một bên bị mình hôn, một bên thì bị tay mình vén váy kéo qυầи ɭóŧ rồi móc l*и.

“Ưm…”

Côи ŧɧịt̠ trong tay càng thêm to, gân xanh bên ngoài hiện lên rõ rãng, trông rất dữ tợn. Chu Dực Chi nhìn chằm chằm ảnh chụp đến mắt muốn nổi lửa, động tác tuốt càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc kìm nén trong cổ họng không ngừng phát ra.

Lúc anh chuẩn bị bắn tinh, Chu Dực Chi đưa điện thoại ra xa chút, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh tích góp lâu ngày vẫn bắn không ít lên màn hình. Anh nhìn trên l*и múp dính tinh đυ.c với hơi thở không ổn định, dùng đầu ngón tay bôi ra sau đó tán đều, như thể anh đã thật sự để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trên.

Chờ Chu Dực Chi dọn dẹp xong mọi thứ thì nhận được điện thoại của tóc bạch kim, bên kia rất ồn ào, nhạc rock xen lẫn giọng người.

Tóc bạch kim gân cổ kêu anh: “Anh Chu! Bọn em đang ở quán bar Tinh Hải gần nhà anh, anh tới đây chơi đi?”

Chu Dực Chi lạnh lùng nói: “Không đi.”

“Thôi nào, anh ở nhà làm gì? Không phải buồn ngủ chứ? Bây giờ mới là mấy giờ, cuộc sống về đêm mới bắt đầu thôi!”

Cậu trai bị ồn đến đau đầu, anh đưa điện thoại ra xa chút: “Còn gì nữa không? Không thì tôi cúp.”

“Mẹ! Vô tình vậy!” Tóc bạch kim vẫn chưa bỏ cuộc: “Thật không tới sao? Hôm nay nhiều em đẹp lắm đó! Em nói chứ, anh, từ năm nhất tới giờ bao nhiêu người theo đuổi anh rồi? Hai năm qua rồi mà người yêu cũng không có ai, chẳng lẽ là anh lãnh cảm sao?”

Lãnh cảm (*)?

Chu Dực Chi cười giễu cợt, lấy một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, hung hăng cắn.

Bây giờ anh chỉ muốn cᏂị©Ꮒ l*и múp thôi.

(*) Lãnh cảm ở nam là biểu hiện của việc suy giảm ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Tình trạng nặng hơn có thể không có ham muốn tìиɧ ɖu͙© hoặc chán ghét việc “chăn gối”.