Xuyên Đến Trước Khi Điên Mỹ Tra A Mất Khống Chế

Chương 3: Đặt Cược (1)

Tả Bạch Huyên cùng Loan Dạ Nam là ở một tuần trước lãnh giấy hôn thú.

Đến tận bây giờ Tả Bạch Huyên cũng không thể nào hiểu được mình và Loan Dạ Nam có bất kỳ sợi dây liên kết nào, cơ duyên nào để Loan Dạ Nam nhìn đến cô.

Nếu tính là có điểm chung với nhau thì chẳng lẽ là bởi vì cô là sinh viên của đại học Kinh Thị, mà Loan Dạ Nam cũng đã từng là sinh viên ở đây?

Loan gia cũng đã tặng cho trường đại học Kinh Thị rất nhiều thư viện, học bổng, cho nên cái tên “Loan Dạ Nam” này ở diễn đàn của trường luôn có nhiệt độ rất cao.

Càng không cần phải nói vị này có tiếng tra A, cũng không biết e dè là gì, những lúc rảnh rỗi thường thích trở về trường để câu dẫn những Omega non trẻ.

Bởi vậy, Tả Bạch Huyên cũng đã sớm biết đến cái tên Loan Dạ Nam này, cũng như thông tin về người có một loại tin tức tố như là đã chịu nguyền rủa của ác quỷ, độ dày rất cao, mùi vị lại sặc người, đến nay cũng chưa từng có bất kỳ một Omega nào có thể tiếp thu được loại tin tức tố này.

Ngần ngại với các quy định của luật pháp về bảo vệ Omega, nên vị tra A này cho dù đã từng chơi qua rất nhiều loại tra tấn đa dạng khác nhau, nhưng cuối cùng, lại là không thể đánh dấu bất kỳ một cái Omega nào.

Làm Alpha, lại không cách nào đánh dấu Omega, vậy chẳng khác gì cô là một nửa người tàn phế, như vậy nguy hiểm đối với Omega cũng liền giảm xuống rất nhiều.

Đây cũng là lý do cuối cùng và duy nhất khiến Tả Bạch Huyên có thể đáp ứng lời cầu hôn của nữ nhân này.

Lần đầu tiên cô cùng Loan Dạ Nam chính thức gặp nhau là ở giữa kỳ nghỉ hè vừa rồi.

Hôm đó theo như thường lệ, cô đang muốn ra cửa để đi làm thêm, lại bị cha mẹ nuôi chặn lại.

Loan Dạ Nam lúc ấy đang ngồi trên sô pha, trong phòng khách nhà cô, dưới chỗ ngồi còn lót mấy bộ quần áo mà cha mẹ nuôi chỉ có lễ tết mới dám đem ra mặc.

“Vì sao lại là tôi?” Nghe được yêu cầu kết hôn, Tả Bạch Huyên vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra mà hỏi.

“Lúc cô làm thêm ở quán cà phê bên cạnh trường, tôi liền đối với cô nhất kiến chung tình. Cô cứ yên tâm, chúng ta chỉ là theo nhu cầu kẻ bán người mua thôi. Tôi sẽ giúp cô có được một cuộc sống sung sướиɠ, ngược lại cô chỉ cần phối hợp với tôi để ứng phó với cha mẹ tôi là được.”

Loan Dạ Nam bị những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, rượu chè sắc dục đào rỗng thân thể, khi nhìn thoáng qua liền có thể cảm nhận được một cảm giác khiến người khác cảm nhận đến không được khỏe, khi cười rộ lên cũng mang theo một tia quỷ dị không nói nên lời.

Tả Bạch Huyên không đồng ý.

Cha mẹ nuôi lập tức lại chơi lại trò cũ, tịch thu điện thoại di động, chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, cùng các giấy tờ liên quan khác của cô.

Thậm chí họ còn uy hϊếp cô, nếu vẫn không chịu kết hôn liền để cô chết đói trong phòng, sẽ làm cô thôi học, liền đem cô nhốt ở trong nhà. Thậm chí, nếu cô có ý định muốn chạy trốn, thì bọn họ sẽ đi đến trường học quậy lên, đi đến chổ cô làm thêm để ăn vạ, đập phá,...

Họ ép cô phải lựa chọn giữa việc gả cho một kẻ có tiền hoặc là lựa chọn một cuộc sống không có bất kỳ một ngày nào được an tĩnh.

Bị nhốt một mình trong một căn phòng nhỏ hẹp, bên cạnh được chất đầy bởi những đồ vật bỏ đi, cũ kỹ. Tuy rằng cũng được thu thập gọn gàng ngăn nắp, nhưng vẫn như cũ mà xâm chiếm gần hết không gian trong phòng. Tả Bạch Huyên chỉ biết ôm chân ngồi trên chiếc giường đơn dành cho trẻ nhỏ, chỉ có khoảng một mét hơn, đem đầu chôn thật sâu vào đầu gối.

Những cảnh như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.

Cô có chút chết lặng, trong lòng là đau khổ, là tuyệt vọng, nhưng nước mắt vẫn như cũ không thể rơi ra một giọt nào.

Bắt đầu, là từ lần đầu tiên yêu cầu cô đem tiền lương đi làm thêm của mình, đưa cho em trai - con trai ruột của hai người, mua giày để tham gia đại hội thể thao.

Về sau tiền học bổng của cô cũng lấy ra tới để tổ chức sinh nhật và mua bánh kem cho em trai, còn sinh nhật của cô thì,...chưa bao giờ được tổ chức hay làm bất cứ thứ gì cả.

Những việc như thế này, nói chung, cô cũng đã quá quen rồi.

Bọn họ và cô không phải là người một nhà, trước nay là vậy, sau này cũng là như thế.

Chính mình, chỉ là bị hai cái người xa lạ này nhận nuôi mà thôi.

Sổ hộ khẩu của cô vĩnh viễn đều bị bọn họ nắm chặt ở trong tay, lấy nó ra để áp chế cô.

Cô dựa vào số tiền chính mình làm công mà có để mua một ít loại thực phẩm hỗ trợ dinh dưỡng, cố gắng chịu đựng khi kỳ phân hoá đến, thành công phân hoá thành Omega. Bọn họ liền nhìn ra giá trị của cô, nên nhà này vẫn cho phép cô có cơ hội đi học, nhưng điều này cũng chỉ là giúp họ nắm rõ đường đi, lối về, kiểm soát cô mà thôi, cũng là làm cho bọn họ càng thêm có lợi thế khi đối với những sự đánh giá của người ngoài nhìn vào, nhằm càng siết chặt cô trong lòng bàn tay mà không một ai biết được..

Ý tưởng của những người này vô cùng rõ ràng, chỉ cần bọn họ bám dính lấy cô như thuốc cao bôi trên da chó, thì cô sẽ mãi mãi không thể nào thoát khỏi những kinh tởm này.

Vậy thì nếu như kết hôn, cùng một người là con của một nhà vô cùng giàu có, nhưng danh tiếng thì hỗn loạn, lại có tiếng về mức độ điên và cũng là một tra A ,....Nói không chừng đây cũng là một cái cơ hội tốt mà trời cao giành cho cô. Hao phí nhiều năm thời gian như vậy, ở cái nhà giống như ký sinh trùng hút máu người này, đổi lại cô được cái gì đâu?

Nói không chừng khi thay đổi một môi trường sống mới thì cơ hội để cô tìm thấy người kia cũng sẽ có tiến triển.

Trong căn phòng chật hẹp tối tăm, Tả Bạch Huyên chậm rãi ngẩng đầu lên.

-Hết Chương-