Nông Nữ Chạy Nạn: Cả Nhà Đều Dựa Vào Vật Tư Mà Ta Mang Theo

Chương 4: Mỹ nam thời cổ đại

Cũng may sơn cốc che chắn được gió, hơn nữa Mặc Liên Thành đã nhóm lửa, toàn bộ sơn động được ngọn lửa thắp sáng, nhiệt độ cơ thể của hai ông bà dần dần được khôi phục về trạng thái bình thường.

Trần Khinh Khinh mở túi đồ trên người ra, lấy ra hai cái bánh bao: “Ta biết huynh là người tốt, đây, cảm ơn huynh.”

Mặc Liên Thành nhìn thứ đột nhiên xuất hiện trên người nàng, thật sự có chút không dám tin tưởng.

Hắn do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy bánh bao.

Đã lâu rồi Mặc Liên Thành không được ăn bánh bao nhân thịt, hắn cảm nhận được sự thỏa mãn chưa từng có, không khỏi gấp gáp nhai nuốt, suýt nữa thì bị nghẹn.

Trần Khinh Khinh đưa cho hắn một chai nước: “Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm.”

Nàng chỉ hắn cách mở chai nước, Mặc Liên Thành hoài nghi nhìn cái chai có hình dạng kỳ lạ trong tay mình, ngửa đầu uống một hơn hết sạch.

Nước này có vị ngọt hơn nước của bọn họ một chút.

“Vừa rồi lúc ta cứu ngươi, ngươi đột nhiên bất tỉnh, là để đi lấy những thứ này sao?”

Nhưng hắn vẫn không thể hiểu được, cơ thể của nàng rõ ràng chưa từng rời đi.

Chẳng lẽ là xuất hồn đi?

Trần Khinh Khinh mím môi, gật đầu.

Nhưng nàng không biết phải giải thích với hắn như thế nào chuyện bản thân bị xuyên không tới đây, chứ đừng nói đến chuyện giải thích về không gian.

Ngay cả bản thân nàng còn chưa thể hiểu được.

“À đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa.”

Trần Khinh Khinh thấy thuốc cảm từ trong túi ra, lấy ra hai viên thuốc, đút cho cha mẹ uống, sau đó cũng tự lấy hai viên.

“Đây là cái gì?”

“Đây là thuốc, y thuật thời đại này của các ngươi quá lạc hậu, một chút bệnh cảm nhỏ nhặt… có lẽ nên gọi là phong hàn, cũng có thể gây chết người. Thuốc này có thể ngăn ngừa được bệnh phong hàn.”

Trần Khinh Khinh bỏ thuốc vào trong miệng, lại uống một ngụm nước nuốt xuống.

Mặc Liên Thành nhíu mày, dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Trần Khinh Khinh, hắn do dự nhìn những viên thuốc nhỏ trong tay hồi lâu, nhưng cũng làm theo, trong lòng cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Hắn có cảm giác mấy người Trần Khinh Khinh không giống với bọn họ, cách ăn mặc, cách nói chuyện và hành động của bọn họ đã vô cùng khác biệt, hơn nữa còn có khả năng lấy đồ vật từ xa này của nàng.

Điều này khiến hắn vô cùng tò mò.

Trần Khinh Khinh ngồi xổm bên đống lửa, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu trong ánh mắt nàng, trong đôi mắt chất chứa u sầu: “Huynh là người đầu tiên thân thiết với bọn ta, ai nhìn bọn ta cũng tràn ngập ác ý, nếu không có ngươi, đám người kia đã biến cả nhà bọn ta thành thức ăn cho chúng rồi.”

“Ngươi đã cứu ta, ta nên báo ân.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn rất xứng với biểu cảm chất phác, Trần Khinh Khinh không khỏi cảm thấy thú vị, cong môi mỉm cười.

Nàng lấy túi khăn giấy ướt từ trong túi ra, muốn vươn tay về phía hắn, nhưng còn chưa đến gần, Mặc Liên Thành đã cảnh giác lùi về sau.

Trần Khinh Khinh không nhịn được cười: “Đây là khăn giấy ướt, dùng để lau mặt, bụi bẩn trên mặt huynh đã sắp khô cứng rồi.”

Sống cuộc sống chạy nạn trong thời gian dài đã làm phai nhạt vẻ ngoài sạch sẽ của Mặc Liên Thành, nghe nàng nói vậy, hắn mới yên lặng nhận lấy thứ nàng gọi là “khăn giấy ướt”, dùng miếng vải trắng kia lau lên làn da trên mặt mình.

Mảnh vải trắng sạch sẽ ẩm ướt dần biến thành một màu đen, Trần Khinh Khinh vừa định bật cười, nhưng lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú kia lập tức thu hút ánh mắt của nàng.

Cái miệng nhỏ há hốc trong lúc nhất thời quên khép lại, nàng không nhịn được cảm thán: “Oa! Quá đẹp trai rồi đó…”

Đôi mắt sâu thẩm, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn hoàn toàn đối lập với bộ quần áo cũ nát trên người, mày kiếm làm toát lên khí chất anh hùng mạnh mẽ.

Cho dù so sánh với siêu sao quốc tế của thời hiện đại cũng không kém cạnh bao nhiêu.

Đây không phải chính là mỹ nam thời cổ đại được nhắc đến trong tiểu thuyết sao?

Mặc Liên Thành không chút ý đến ánh mắt si mê của Trần Khinh Khinh, hắn cúi đầu xuống, lỗ ta khẽ cử động, mày kiếm nhíu chặt, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.

“Ta nói này, huynh không phải là… ừm!”

Đột nhiên bất ngờ bị bịt miệng, Trần Khinh Khinh mở ta hai mắt, tràn ngập khó hiểu.

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú được phóng to trước mặt mình đang dùng khẩu hình miệng ra hiệu với nàng.

Có người đang đến.

Trần Khinh Khinh ngoan ngoãn im lặng, Mặc Liên Thành nhón chân dựa vào vách núi quan sát tình hình xung quanh.

Quả nhiên, sau khi đám dân tị nạn kia phát hiện không thấy ba người Trần Khinh Khinh nữa, liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

“Ta đã nói tiểu nha đầu kia nhất định đang gạt người! Đại nhân lại không tin! Bây giờ thì chạy trốn rồi!”

“Không ngờ năng lực của ba người bọn họ cũng rất khá, vậy mà cũng có thể chạy trốn!”

Đám thuộc hạ vung đao lùng sục trong đám cỏ dại, có thể nhìn ra sự bất mãn của bọn họ.

“Tìm được chưa?”

“Hồi bẩm đại nhân, đã phái người tìm kiếm xung quanh, cơ thể bọn họ suy yếu, có lẽ không chạy được bao xa.”

Mặc Lên Thành lặng lẽ thò đầu ra ngoài, nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt nghiêng đó, bàn tay đặt bên người liền siết chặt, đó là Tưởng Hàn, là người hắn đã đuổi theo rất lâu.

Người này thủ đoạn tàn nhẫn, nếu để hắn ta phát hiện ra hắn, nhất định sẽ phải chết ở chỗ này.

“Bọn họ đi rồi sao?”

Trần Khinh Khinh đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu, đồng tử của Mặc Liên Thành co rút, vội đưa tay lên bịt miệng nàng lại.

Ai ngờ, nàng đứng không vững, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

L*иg ngực săn chắc của nam nhân chỉ còn cách nàng một chút, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở phả vào mặt đối phương.

Trần Khinh Khinh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình tăng nhanh, hai bên tai cũng bắt đầu nóng lên, thậm chí còn cảm nhận được từng đợt khô nóng.

Dù vậy, ánh mắt như lửa cháy kia vẫn chậm chạp không rời đi.

“Huynh… huynh mau đứng lên đi.”

Trần Khinh Khinh vội vàng nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn thêm nữa.

Nàng hít sâu một hơi, không ngờ lão ni cô độc thân mấy chục năm như nàng lại động lòng!

Thật không ngờ, trùng hợp thay, cha Trần mẹ Trần lại tỉnh dậy ngay vào lúc này, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh tượng một nam nhân đang đè con gái nhà mình dưới thân.

Viên ngọc quý được nuôi nấng trong tay mấy chục năm đột nhiên bị một con lợn ủi mất, có người cha già nào lại không tức giận.

“Buông con gái của ta ra! Thằng nhãi ranh này, dám giở trò lưu manh trước mặt ông đây, xem ta thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thế nào!”

Cha Trần tức giận trừng mắt, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu, ông xắn tay áo lên lao về phía trước.

Hai người dưới đất đều trợn tròn mắt ngây người, Mặc Liên Thành nhíu mày: “Đại bá, người hiểu lầm rồi, không phải như người nghĩ đâu.”

“Đừng nói nhảm, ta đã nhìn thấy hết rồi! Mẹ nó, xem ta bảo vệ con gái ta thế nào đây!”

Cha Trần vung nắm đấm lên, Mặc Liên Thành dễ dàng nghiêng người né tránh.

Vì tôn trọng trưởng bối, hắn chỉ có thể liên tục né tránh, đánh qua mấy lần, cha Trần lại là người mệt thở hồng hộc.

Trần Khinh Khinh đau đầu đỡ trán, giải thích: “Cha, thật sự không phải…”

“Con gái, con đừng để bị khuôn mặt tuấn tú của nam nhân này lừa gạt! Lần đầu gặp mặt đã động tay động chân, nhất định là lưu manh!”

Vừa dứt lời, lại hung hăng khí phách lao đến muốn đánh người.

Mặc Liên Thành nhíu chặt lông mày, đám người Tưởng Hàn còn đang cách đó không xa, nếu bây giờ bọn họ nghe thấy tiếng động nhất định sẽ nghi ngờ.

Cho đến lúc vào sâu trong cửa hàng, Mặc Liên Thành không thể tránh nữa.

Do dự một lúc, hắn chắp tay thở dài: “Đắc tội rồi.”

“Cái gì?”

Không đợi cha Trần phản ứng, một cán dao đã tàn nhẫn lao về phía ông, cha Trần lập tức mềm nhũn người ngất xỉu.