Nông Nữ Chạy Nạn: Cả Nhà Đều Dựa Vào Vật Tư Mà Ta Mang Theo

Chương 3: Lại đi vào không gian

Hô hấp của mẹ Trần dừng lại, nghĩ lưỡi dao sắc bén này dường như có thể dễ dàng cắt đứt cổ họng của bà, trong lúc nhất thời rất muốn bật khóc.

Lần này bà hoàn toàn tin tưởng những gì Trần Khinh Khinh đã nói.

“Chờ đã! Ta có cách để các ngươi đều có thức ăn.”

Những lời này vừa nói ra liền giống như sấm sét đánh xuống, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Tưởng Hàn khẽ nâng tay lên, Trần Khinh Khinh bị người ta kéo đến, bàn tay thô ráp nắm chặt hai gò má của nàng, đôi mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm nàng, lông mày khẽ nhếch lên.

“Nói nghe thử xem?”

“Ta… ta có thể lấy ra thức ăn, có bánh bao! Giống như bánh bao nóng hổi vừa rồi!”

Trần Khinh Khinh bị hắn ta nhìn chằm chằm đến mức trong lòng run lên, tiếng nuốt nước bọt có thể nghe thấy rõ ràng.

Thuộc hạ ở bên cạnh không coi là thật, vẫy vẫy đại đao trong tay: “Đại nhân, tiểu nha đầu này chắc chắn là đang lừa gạt người khác, lúc nạn đói thế này sao lại có nhiều bánh bao thịt như vậy!”

“Đúng vậy! Nhìn xem ba người bọn họ cũng chỉ có một cái bánh bao để chia nhau, nhất định đang cố gắng kéo dài thời gian, nha đầu mưu mô chết tiệt này!”

Nói xong, thanh đao đặt trên cổ mẹ Trần lại di chuyển.

“A!”

Mẹ trần đau đớn hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa khắp mặt.

Trần Khinh Khinh căng thẳng nhìn nam nhân đang giữ chặt mặt mình, đôi mắt bất giác ướt sũng.

“Thả mẹ của nàng ta ra.” Tưởng Hàn trầm giọng ra lệnh, thản nhiên hất tay ra, Trần Khinh Khinh ngã xuống đất, nhắm mắt lại liều mạng muốn bước vào mộng cảnh.

Nhưng mà nàng ra sức suy nghĩ, đến mức cơ thể toát mồ hôi lạnh cũng không thể thấy siêu thị cùng bánh bao.

Làm sao bây giờ…

Nàng rụt rè mở mắt ra, ánh mắt mọi người đang tập trung vào người nàng giống như những ngọn lửa.

Trần Khinh Khinh túm lấy vạt áo của Tưởng Hàn, đôi mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm vào hắn ta, cắn chặt đôi môi đỏ hồng: “Cầu xin ngươi hãy cho ta chút thời gian, đừng làm tổn thương cha mẹ ta.”

Tưởng Hàn lặng lẽ quan sát nàng, xoay người đi.

“Đưa bọn chúng đi.”

Trên đường đi, ba người bị một đám dân tị nạn bao vây chặt chẽ, không có cách thoát thân.

Thuộc hạ bên cạnh Tưởng Hàn cũng không hiểu.

“Đại nhân, tiểu nha đầu kia rõ ràng đang trêu chọc người, sao người còn tin vào lời nói nhảm của nàng ta?”

Tưởng Hàn nhai ngọn cỏ trong miệng, phun ra ngoài: “Ta cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị, hơn nữa có thể không phải là giả.”

“Ngươi xem lúc nạn đói thế này, có kẻ nào không bị đói đến mức vàng vọt xanh xao, nhưng một nhà ba người bọn họ lại có thể mập mạp như vậy, dù sao cũng đang ở trong tay chúng ta, không ngại chờ thêm một chút.”

Hắn quay đầu nhìn lại, thuộc hạ hiểu ra, gật đầu.

“Nếu ngày mai vẫn không thể lấy thức ăn ra thì gϊếŧ chết cả nhà bọn họ, để đại gia đây ăn thỏa thích!”

Nam nhân cao lớn cầm thanh đại đao cao giọng, dùng dáng vẻ uy hϊếp nhìn ba người họ, lộ ra hàm răng trắng.

Trần Khinh Khinh khẽ run lên, không ngờ đám người tị nạn này lại đáng sợ như vậy.

Lúc đến một căn nhà đổ nát, ba người Trần Khinh Khinh bị ném vào một gốc tồi tàn nhất, gió đêm trên núi lạnh thấu xương.

Gió lạnh gào thét xuyên qua khe nứt của vách gỗ phát ra những âm thanh đáng sợ, mẹ Trần nghiêng đầu dựa vào cha Trần, cười khổ: “Không ngờ chúng ta còn có thể chết cùng nhau.”

Cha Trần thở dài, giống như đã sớm chấp nhận sự thật này.

Trần Khinh Khinh vẫn không bỏ cuộc, nàng vẫn đang ra sức suy nghĩ, cố gắng muốn bước vào không gian đó một lần nữa.

Nhưng cho dù nàng suy nghĩ đến đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn không thể tìm thấy cảm giác lúc trước.

Chẳng lẽ phải đập đầu vào mới có thể đi vào?

Trần Khinh Khinh không chút do dự, dứt khoát đập đầu vào tấm ván gỗ, mẹ Trần sợ đến mức bật khóc: “Con gái ngốc của mẹ, con đang làm gì vậy?”

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể bước vào không gian, hơn khiến bản thân bị ù tai.

Trần Khinh Khinh khẽ thở dài: “Chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi.”

Cha Trần ôm nàng vào lòng, nói: “Không sao đâu, con gái cục cưng của cha đã rất tuyệt rồi, còn có thể tranh thủ cho chúng ta thời gian một đêm.”

Rõ ràng là một nhà ba người có cuộc sống rất an nhàn, nhưng hiện tại lại trở thành mất đi mạng sống dưới lưỡi đao.

Cả nhà nở nụ cười chua chát, rúc vào nhau, nương tựa vào nhiệt độ cơ thể của nhau.

Buổi tối mùa đông khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhiệt đột dần dần giảm xuống, lạnh đến mức mất đi tri giác.

Cách đó không xa là đám người tị nạn đang nhìn chằm chằm bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến đến nửa đêm bọn họ cũng không dám chợp mắt.

Trần Khinh Khinh cảm nhận được nhiệt đồ trong cơ thể dần dần bị rút đi, cơ thể càng lúc càng nhẹ bẫng, mí mắt dần dần nặng trĩu.

Dường như có ai đó đang gọi nàng.

Giống như có một bàn tay đang kéo linh hồn đang bị rút đi của nàng quay lại, còn đang không ngừng lắc lư cơ thể nàng.

“Tỉnh lại đi!”

Trần Khinh Khinh từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng.

Chính là người được nàng cứu về bằng nửa miếng chocolate!

Nàng đang muốn mở miệng, chợt bị hắn dùng tay giữ chặt.

Mặc Liên Thành nhẹ nhàng đặt những ngón tay mảnh khảnh lên môi nàng, chỉ vào đám người tị nạn, thấy nàng hiểu ý mới từ từ buông tay ra.

Trần Khinh Khinh quay đầu lại, nhìn thấy cha mẹ nàng đang bị lạnh đến mức đôi tái nhợt, hốc mắt dần đỏ lên.

Mẹ, kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của mẹ, con yêu mẹ.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng mãnh liệt ập đến.

Rốt cuộc nàng cũng có thể tiến vào không gian một lần nữa.

Trần Khinh Khinh giật mình, không kịp do dự liền lao thẳng đến cửa hàng bánh bao và siêu thị.

Nàng ôm một túi đầy bánh bao thịt, lại đeo một chiếc ba lô nhỏ lên lưng, lấy tất cả những vật dụng cần thiết thường ngày trong siêu thị cho vào túi.

Đột nhiên nhớ đến ban đêm có gió lạnh, Trần Khinh Khinh vội vàng lên lầu tìm kiếm hộp thuốc mà mẹ Trần chuẩn bị quanh năm.

Sau khi lấy đồ xong, Trần Khinh Khinh đột nhiên dừng lại.

Lúc trước nàng tình cờ cầm đèn pin bước ra khỏi không gian, nhưng lần này phải làm sao để quay lại bây giờ?

Trần Khinh Khinh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, nếu thế giới bên ngoài trời đã sáng, đám người tị nạn kia chắc chắn sẽ ra tay với bọn họ.

Nàng nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở trừng mắt ra.

Lần này, nàng lại đến một nơi khác.

Ngôi nhà gỗ nhỏ đổ nát kia đã được thay thế bằng một sơn động, có tiếng nước chảy, rêu xanh bám khắp nơi.

Chỗ này rõ ràng là một sơn cốc.

Không được, nàng phải nhanh chóng đem đồ ăn đến cho đám người tị nạn kia trước bình ming, bằng không bọn họ sẽ cho rằng nàng bỏ trốn, thẹn quá hóa giận gϊếŧ chết cha mẹ nàng.

Trần Khinh Khinh vội vàng đứng dậy, không chú ý đến tảng đá trơn trượt dưới chân, mất thăng bằng trực tiếp ngã xuống đất, đau đến mức nhe răng trơn mắt.

Đột nhiên, có một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy khuỷu tay của nàng.

Trần Khinh Khinh sợ hãi, không kịp suy nghĩ đã chộp lấy hòn đá xung quanh ném về phía người sau lưng.

Nhưng cổ tay mảnh khảnh của nàng bị khóa chặt, không thể cử động.

Lúc nhìn rõ người trước mặt, nàng ngây người: “Sao lại là huynh? Nhanh thả ta ra ta phải đi cứu người, nếu chậm trễ cha mẹ ta sẽ bị ăn mất!”

Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tờ mờ sáng, bóng đêm dần dần rút đi, thời gian càng trở nên gấp gáp.

“Ngươi bình tĩnh trước đã.”

Giọng nói trầm ấm của Mặc Liên Thành giống như có ma lực, khiến sự kích động của Trần Khinh Khinh được xoa dịu, nhìn theo đầu ngón tay của hắn.

Nàng trông thấy hai bóng người đang dựa vào nhau, trong mắt Trần Khinh Khinh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng vội vàng đưa tay sờ thử nhiệt độ cơ thể của hai người.