Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 24

"Vừa nãy cháu hỏi cái gì? Cửa hàng bán giày đúng không? Có, đừng thấy chỗ ta ít người, các loại đồ vật đều đầy đủ, mỗi tháng đều có thương đội Đại Khang tới, cửa hàng Lâm Sơn chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhập hàng bọn họ vận chuyển tới." Triều Lỗ nhìn Mật Nương một chút, nghĩ đến buổi trưa chủ nhân tự mình đi cho con chó chốt ở ngoài cửa kia ăn, ông ấy quen biết Ba Hổ hơn ba năm, chưa từng thấy hắn chủ động làm quen với cô nương nào cả.

"Đợi lát nữa cháu giúp ta dỡ lông cừu xuống, xe trâu trống rồi ta cũng xong việc, nhà ta ở ngay đằng sau, lúc trở về ta dẫn cháu đến cửa hàng mua giày, tránh cho ông chủ thấy cháu lạ mặt lại hét giá cao." Triều Lỗ nói.

"Được, làm phiền Triều Lỗ đại thúc." Có dân bản xứ dẫn đường không còn gì tốt hơn.

Hai người chuyển túi lông cừu vào yurt làm phòng kho, Mật Nương đứng ở trong sân được bao vây bởi nhiều cái yurt chờ đợi Triều Lỗ tháo dây cương cho trâu, âm thầm đánh giá bố trí bốn phía.

"Ta còn tưởng rằng thúc ở trong yurt đằng trước, thì ra thúc cũng làm công ngắn hạn như chúng ta, trời tối liền về nhà." Lúc đi đường, Mật Nương nói chuyện phiếm.

"Không giống, ta còn phải gác đêm cho chủ nhân, mười ngày một vòng, qua hai ngày nữa sẽ đến lượt ta mang theo Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang, lại cuốn lông cừu đến trông coi trâu cừu." Triều Lỗ cười to, "Hơn nữa chúng ta không có tiền công."

"..." Đây là chuyện đáng vui vẻ sao? Mật Nương chấn kinh, ở Đại Khang dù là nô tỳ cho bán thành văn tự bán đứt cũng có tiền tháng.

"Nói là bán mình làm nô, kỳ thật cũng là trả nợ, trước đây ít năm ta thuê của Ba Hổ hai mươi con cừu, chết hơn phân nửa, đến kỳ không thể trả lại theo ước định, liền bán thân đi theo hắn học và nuôi dưỡng cừu." Triều Lỗ nhìn về phía Mật Nương, "Lần này ngươi hiểu rõ ta vì sao cười đúng không, ta không chịu thiệt còn học trộm kỹ thuật của người ta."

"Thuê thế nào?" Mật Nương nhịn không được động lòng, nhưng nàng khẳng định không được, Oanh Nương có thể, cho dù không trả nổi nợ bán mình năm năm cũng chỉ mới mười hai tuổi.

"Thấp nhất là thuê hai con cừu, không quan tâm đực cái, lúc thuê là cừu con, hai năm sau trả lại cừu trưởng thành thêm một con cừu non."

"Một con cừu mẹ một thai có thể sinh mấy con cừu con?" Mật Nương tính toán.

"Nếu bàn về cừu giống, chọn giống cừu tốt thì cừu mẹ một thai có thể sinh ba, bốn con cừu con. Bốn năm tháng cừu sẽ tiến vào thời kỳ động dục, cừu mẹ mang thai năm tháng, các phương diện đều chăm lo đúng chỗ, hai năm sau trả lại cừu trưởng thành cùng cừu con, trong tay còn có thể có bốn năm con cừu." Triều Lỗ nói.

Mật Nương hiểu rõ đây là dưới tình huống tốt nhất mới có thể đạt được, "Triều Lỗ đại thúc, cừu thúc nuôi chết như thế nào?"

"Ây, chết bệnh." Triều Lỗ nói như mây trôi nước chảy, "Nuôi súc vật chính là như vậy, nếu như trời thương thì có thể giống như Ba Hổ mấy năm từ mấy chục con cừu trâu phát triển đến hàng ngàn con."

Không may chính là súc vật chết sạch, còn nói không ra là bị bệnh gì, Mật Nương yên lặng bổ sung thay ông ấy.

"A, ngoài cửa treo giày chính là bán giày đó." Triều Lỗ dẫn Mật Nương đi đến, "Cửa hàng bán đồ đều sẽ treo đồ ở bên ngoài, bán cái gì treo cái đó."

"Muốn mua giày gì? Giày vải hay là giày cỏ? Giày vải hai mươi văn, giày cỏ bảy văn."

Mật Nương âm thầm cắn răng, nàng nhìn Triều Lỗ một chút, thấy ông ấy gật đầu, nhịn đau đếm ra bảy tiền đồng, "Một đôi giày cỏ."

Đắt quá đi, ở quê nàng, năm văn tiền có thể mua hai đôi giày cỏ, hai mươi văn tiền là có thể mua một túi vải vụn ở tiệm vải, có thể khâu được rất nhiều mặt giày.

"Đồ vật thật là đắt." Ra khỏi yurt, Mật Nương nhỏ giọng thầm thì.

"Bình thường, đồ thương đội vận chuyển đến bán cũng đắt, nhưng trâu cừu thịt sữa bản địa Mạc Bắc chúng ta bán khẳng định là rẻ hơn Đại Khang." Triều Lỗ dự định trở về, hỏi Mật Nương còn muốn mua gì nữa.

"Thúc có việc thì cứ đi trước, ta đi dạo thêm một chút."

Rất rõ ràng, phần lớn yurt trên con đường này là làm ăn bán hàng, Mật Nương một đường đi qua thấy được y quán, phường đậu hũ, quán rượu, bán dầu, bán lương thực, còn có bán thịt.

"Tiểu nương tử lạ mắt nha, mới tới Lâm Sơn hả?" Ông chủ hàng thịt Tô Hợp đang rửa cái thớt gỗ, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu liền nhận ra người.

Mật Nương không để ý tới hắn ta, đứng ở cửa hỏi: "Còn có thịt không?"

"Ngươi có tiền ta liền có thịt." Tô Hợp nói chuyện không đứng đắn.

"Còn có thịt gì?"

"Thịt cừu còn có một cái đùi." Đây là hắn ta chuẩn bị mang về ban đêm ăn.

"Bao nhiêu tiền một cân?" Mật Nương đi vào.

"Mười lăm văn một cân, ngươi muốn bao nhiêu." Tô Hợp hắc một tiếng, cô nương này lá gan rất lớn, còn dám đi vào.

Đúng là rẻ hơn Đại Khang nhiều, Mật Nương móc ra một nắm tiền đồng đặt lên trên bàn, "Hai cân, đừng cắt nhiều, ta cũng chỉ có nhiêu tiền thôi."