Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 22

Đến giờ tan tầm buổi trưa, cừu trong tay Mật Nương còn lại một nửa lông chưa cắt xong, đây là con cừu thứ hai nàng cắt.

"Các ngươi đi trước đi, ta làm xong công việc trong tay sẽ trở về." Động tác trên tay của nàng không ngừng, ngẩng đầu lên lại vội vàng rũ xuống, thấy cỏ trong miệng cừu đã được nhai sạch sẽ lại cắt một nắm đưa đến bên miệng nó.

"Buổi chiều bắt đầu làm việc ngươi lại bắt lại cắt tiếp cũng như nhau thôi." Một phụ nhân đi tới, tránh Triều Lỗ thấp giọng nói: "Ngươi như vậy chúng ta cũng không tiện đi, giống như chúng ta lười nhác trốn công vậy đó."

"Thẩm, ngươi đừng nghĩ như vậy, có mắt đều thấy rõ ràng tốt kém, các ngươi nửa ngày đã có thể cắt được hai con cừu, ta cắt một con rưỡi còn có chút miễn cưỡng." Đang nói chuyện, lông cừu bay vào trong miệng, Mật Nương nôn khan một tiếng phun ra, nhíu mày nói: "Đều cầm tiền công như nhau, ta làm ít đi thì các ngươi phải làm nhiều hơn, một ngày hai ngày còn được, thời gian lâu dài ông chủ sẽ còn thuê ta?"

"Triệu tẩu tử, kết thúc công việc thôi." Có người thúc giục.

"Các ngươi đi trước, ta giúp Mật Nương cắt lông con cừu này đã." Phụ nhân ngồi xuống trực tiếp xách chân trở mình con cừu, một chân đè móng trước một chân áp vó hậu, cầm kéo cắt vài cái phía dưới chân trước con cừu đã trọc một mảng lớn.

"Thẩm..."

"Đừng nhiều lời, ngươi cũng tới cắt." Phụ nhân nhét lông cừu trong tay vào túi lông cừu đeo trước người Mật Nương, chẳng mấy chốc đã cắt lông xong, cởi dây thừng cho cừu thoát thân, "Đi, bàn giao công việc đi."

"Đa tạ thẩm."

"Tiểu muội nhà ta và ngươi cũng không chênh lệch nhiều, đều là cô nương gia trong sạch, nếu không phải lão thiên nghiệp chướng, các ngươi hẳn là đều sẽ tránh trong nhà đợi gả." Phụ nhân thở dài, an ủi nói: "Ngươi cũng không cần phải gấp, việc này chính là cần kỹ xảo và thuần thục, cắt lông cừu không khó lắm,  đuổi cừu bắt cừu dỗ cừu mới tốn thời gian thôi, ngươi luyện nhiều một chút là có thể bắt kịp chúng ta."

"Ai, ta nhớ kỹ rồi." Mật Nương không hỏi tiểu muội trong miệng bà ấy như thế nào, hiện nay tình huống đơn giản là còn sống hoặc là chết rồi, cái sau không thể hỏi, cái trước không cần hỏi.

Công cụ cắt lông cừu không cho phép tự mình mang đi, Mật Nương cầm cái kéo của Triệu thẩm chạy chậm đi giao cho Triều Lỗ . Còn Triệu thẩm, có người đang chờ bà ấy.

"Không mệt sao? Làm xong việc của mình còn đi giúp tiểu nha đầu." Có phụ nhân hỏi.

"Vừa nóng vừa khát, làm sao không mệt. Nha đầu kia tuổi còn nhỏ lại mạnh mẽ, có thể giúp đỡ một chút thì cứ giúp thôi, nếu nàng là người lười biếng trốn việc thì ta cũng sẽ không quan tâm nàng." Triệu thẩm ngồi xổm ở bờ sông vén tay áo lên luồn cánh tay vào trong nước rửa tay, lúc rửa mặt xì một tiếng, "Cái mùi khai của cừu này rửa không sạch, chờ một lúc trở về nấu cơm, trong cơm đều là mùi khai."

"Thế nhưng thịt cừu lại chẳng có mùi khai." Có người cười.

"Cũng không biết chỗ này có bán xà phòng hay không, nếu ở tại gia tộc, lấy muội than là có thể rửa sạch, nhưng nơi này nhóm lửa lại đốt phân trâu." Có người từ đáy sông móc đống bùn trét lên tay chà, phàn nàn nói: "Cái nào cái nào cũng phải tốn tiền."

Mật Nương lo lắng cho Đại Hoàng, chưa kịp thu thập xong bản thân mình, đã chạy đến yurt nhà Ba Hổ trước để xem Đại Hoàng còn ổn hay không, nàng cởi dây thừng chó kéo nó đi bờ sông uống nước. Gió từ phía đông thổi đến, nàng chọn một địa phương trống trải đập lông cừu bám trên y phục, sau đó nhúng ướt tay vuốt hết lông cừu chưa rớt hết, nhưng mùi khai của cừu trên người làm thế nào cũng không hết được.

"Buổi trưa ngươi cứ tiếp tục ngồi xổm chỗ này chờ cơm ăn, ta trở về ăn cơm rồi đến." Mật Nương buộc Đại Hoàng lại vị trí cũ.

Đại Hoàng ở bên ngoài có cơm ăn, Mật Nương cũng không cần vì cho nó ăn mà nấu cơm để bù, buổi sáng là nàng nấu cơm, giữa trưa và ban đêm cứ trở về ăn là có cơm ăn rồi.

"Mật Nương đã trở về, mau tới ăn cơm, chúng ta cũng vừa bưng bát lên thôi." Lan Nương nhìn thấy Mật Nương đầu tiên, đứng lên chào hỏi: "Ngươi uống nước không? Ta còn có nước sôi để nguội."

"Vậy đa tạ, ta cho tới trưa cũng chưa uống một giọt nước nào." Mật Nương cũng không khách khí, một hơi uống cạn sạch nước mới múc cơm đi qua ngồi xổm gắp đồ ăn, nhìn Triệu a nãi cùng Uyển Nhi không có mặt, nàng hỏi: "Triệu a nãi cùng Uyển Nhi đã dọn đi rồi?"

"Dọn đi rồi, buổi sáng ngươi ăn cơm xong liền dọn đi rồi, khẩu phần lương thực của hai bà cháu họ cũng chia xong rồi." Lan Nương gắp cho Mật Nương một miếng thịt vào chén, cười nói: "Mật Nương, nếu như ngày nào ngươi dự định dọn đi thì hãy nói cho chúng ta biết trước, đừng im hơi lặng tiếng, tỉnh lại liền không thấy ai."