Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 21

"Ta còn có việc, đi trước." Ba Hổ thay đổi một dáng vẻ tươi cười trước đó, khẽ gật đầu, nhanh chân rời đi.

"Âm tình bất định." Mật Nương thấy hắn đột nhiên trở mặt, coi như đã hiểu ý tứ tính tình cổ quái mà râu quai nón nói là gì.

Nhưng nàng đối mặt với hắn tựa hồ thật sự nói hơi nhiều.

Mật Nương dắt chó đứng tại bờ sông đợi những người khác tới, đang nghiên cứu chọn cho Đại Hoàng một nơi an toàn để cột, nàng thuận theo người khác cùng nhau đi theo Triều Lỗ tiếp tục đi bộ xuống hạ du.

"Mật Nương sao ngươi cũng tới? Hôm qua trong đám người được chọn không có ngươi mà?" Một thẩm thẩm mặt dài ánh mắt cổ quái hỏi: "Ngươi tự đi nói chuyện với ông chủ hả?" Thẩm ta liếc nhìn Mật Nương một chút, thân đầu không tệ, nhưng ăn mặc rách rưới, bảy phần nhan sắc rơi mất sáu phần. Ngũ quan cũng không tệ, nhưng trên đường chạy nạn nàng một phần cơm còn phân một nửa cho chó, trên mặt gầy đến không có thịt, lộ ra con mắt cực lớn, tròng mắt lại đen, nhìn chằm chằm người ta cực kỳ đáng sợ.

Bộ dạng này hẳn là không có nam nhân để ý.

"Ta là dính ánh sáng của Đại Hoàng, ông chủ nhìn trúng chó của ta, muốn mua." Mật Nương nói một câu ngắn ngủi, người lòng đầy nghi hoặc liền hiểu bảy tám phần.

"Đại Hoàng cùng ngươi từ Lô Châu chạy trốn tới Mạc Bắc, đây chính là chó ngoan, mạng lớn lại có phúc, hắn không ra giá tốt ngươi cũng đừng bán." Có người nghĩ kế cho nàng.

"Ta không có ý định bán." Mật Nương nghiêm túc giải thích.

"Đều sang đây xem ta bắt cừu cắt lông cừu thế nào." Triều Lỗ ở trước mặt thét to một tiếng, hai mươi người đều vây lại. Nơi này nói ít cũng có mấy trăm con cừu, khó trách phải thuê nhiều người làm công như vậy.

"Quản sự, những con cừu này đều là của ông chủ hả? Những năm qua các ngươi làm sao làm hết việc?" Trong tiếng kéo xoạt xoạt xoạt xoạt có người không nhịn được nghe ngóng.

"Những năm qua trong tay ông chủ nuôi hơn năm mươi nô ɭệ, năm ngoái đa số người bán mình đã hết năm, liền chuộc thân, ta cũng sắp rồi, ta năm nay là năm thứ ba, còn hai năm nữa cũng sẽ là người tự do." Triều Lỗ đè con cừu non cẩn thận chỉ dạy kỹ xảo, "Bắt được cừu trước tiên chớ vội động thủ, trước tiên cứ để nó giãy dụa kêu be....be..., vuốt vuốt cái mũi có thể để cho nó an tĩnh lại, về sau lại cho ăn chút muối ăn, đến một bước này nó cơ bản liền ngoan ngoãn rồi. Sau đó trói chặt bốn chân nó, nhớ kỹ, đừng buộc chặt quá, ghìm chặt nó nó lại muốn giãy dụa."

"Cắt lông cừu phải giữ lại chiều dài gần phân nửa đốt ngón tay, miễn cho con muỗi côn trùng dán lên da thịt hút máu. Không cần cạo lông trên đuôi cừu, không dễ giặt đâu." Triều Lỗ động tác nhanh chóng cắt xong một con cừu làm mẫu cho mọi người, "Xong rồi, hiện tại đi theo ta cầm dây thừng, kéo, muối ăn và túi lông cừu, không biết thì hỏi, không được đâm bị thương cừu, đương nhiên, cũng không đâm bị thương chính mình."

Mật Nương đuổi cừu của nàng tới trên sườn núi, chọn một con cừu cái hình thể nhỏ bé rón rén tiến tới, ấn lấy cổ nó cả người nhào tới, học theo động tác của Triều Lỗ chặn móng cừu lại, một tay theo đầu cừu, một tay sờ mũi cừu.

Tiếng kêu của cừu yếu dần, Mật Nương trong lòng vui mừng, buông tay từ trong túi túm ra một nắm muối ăn, không đợi tiến đến bên miệng cừu, dưới thân bị một lực mạnh đá trúng, Mật Nương ôm đùi ngửa mặt ngã sang một bên, mà con cừu xoay người đứng lên đầu chuẩn bị dùng sừng cừu ủi nàng.

"Ai! Cút xa một chút..." Cũng may một nam nhân nghe được âm thanh bước nhanh chạy tới đuổi cừu đi, "Súc sinh đáng chết, tính tình còn hung dữ ghê." Hắn nghĩ tới cảnh tượng mới vừa rồi đó đáy lòng cũng sợ hãi, cừu ở này dã tính vẫn rất hung dữ, tính trả thù cũng mạnh, tránh thoát không chạy mà muốn ủi người.

Cái sừng cừu kia đâm vào thịt cực kỳ đau đớn.

"Có nặng lắm không?" Triều Lỗ chạy tới hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là móng sau con cừu đạp một cái." Mật Nương nhịn đau đứng lên, cỏ dại trên người cũng không kịp phủi, cười nói: "Ngã một phát con dê tiếp theo ta sẽ có kinh nghiệm."

"Ngươi quá gầy, sao ông chủ lại để ngươi tới làm chuyện này." Triều Lỗ thở dài, nói: "Cừu đực đã thiến hình thể lớn, nhưng tính tình dịu dàng ngoan ngoãn hơn chút, con dê cái nuôi con kia rất hung, nhất là con dễ trướng sữa, ngươi ít đυ.ng vào."

"Được, ta hiểu rồi, ta lại quan sát một hồi." Mật Nương xoa xoa chân, không hề kêu khổ không oán giận, nàng cầm tiền công như mọi người còn kéo theo một con chó ăn chùa, đã là chiếm tiện nghi rồi.