Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 17

"Cái đó không thể cho các ngươi thuê, đó là phía trên phát xuống chuẩn bị cho nạn dân, về sau còn có nhóm nạn dân thứ hai thứ ba tới." Hộ huyện thừa khoát tay áo, nhìn Cù lý trưởng nói: "Có một số nhà dân du mục không phải có yurt trống sao, ngươi đi hỏi một chút, muốn mướn thì bàn bạc giá cho thuê với bọn họ."

Cù lý trưởng thức thời không vòng qua ông ấy tự đi làm việc, ông ấy cũng cho chút ngon ngọt xuống.

"Được, giữa trưa ta ăn cơm xong sẽ đi qua đó." Cù lý trưởng đưa mắt liếc ý ra hiệu với Triệu Thanh Sơn một cái.

"Đã gây thêm phiền toái cho hai vị rồi." Triệu Thanh Sơn khom người một cái, bước nhanh rời đi.

. . .

"Ba Hổ, đang muốn tới nhà tìm ngươi, ngươi đây là muốn đi chỗ nào?" Hộ huyện thừa buổi chiều nhàn rỗi một mình đi dạo xuống hạ du, còn chưa tới nơi đã nhìn thấy người trước, như tên trộm chắp tay sau lưng, vẻ mặt cổ quái.

"Ra ngoài đi dạo một chút, không làm gì, phu tử ngài tìm con có chuyện gì phân phó." Trên đường còn có những người khác, Ba Hổ không có ý định ở chỗ này nói chuyện, quay người nói: "Vào trong nhà đi, đại ca con có mang hộ cho con một chút lá trà, nói là ngâm nước trong, con uống không quen, nấu trà sữa thì mùi vị lại có hơi nhạt, nhìn thấy ngài mới nhớ tới ngài hẳn là thích cái mùi vị kia."

Hộ huyện thừa mới tới Mạc Bắc dạy học ở tư thục hai năm, Ba Hổ là nhóm học sinh đầu tiên của ông ấy, về sau ông ấy đến huyện nha làm phòng thu chi cũng là mượn chút mặt mũi của lão tử Ba Hổ, những năm nay vẫn luôn có liên hệ.

"Lúc này mới nhớ tới ta, ngươi nên sớm đi đưa cho ta mới phải." Hộ huyện thừa cũng thấy rõ trong tay Ba Hổ cầm cái gì, là một khối thịt lớn, màu sắc đỏ sậm, ít mỡ, nhìn cứ như củi khô, là thịt sói.

"Tối hôm qua đã gϊếŧ vài con sói?"

"Ba con, cũng không lớn." Ba Hổ mở cửa tiện tay ném thịt sói vào trong giỏ để ngoài cửa, tính toán đợi Hộ huyện thừa đi rồi hắn lại đi tìm Đại Hoàng.

"Thong thả, đừng nấu nước pha trà, ngươi cũng ngâm không ra được tư vị gì đâu, chờ một lúc bỏ vào túi để ta mang đi." Hộ huyện thừa nhìn Ba Hổ cứ như nhìn con cháu nhà mình, nói chuyện cũng tùy ý, "Ta tới tìm ngươi là có chính sự, ngươi nuôi nhiều cừu bò, người làm lại không đủ, ta giới thiệu cho ngươi một hai chục người làm công ngày, một ngày lo hai bữa cơm, mỗi người hai mươi văn tiền, nếu ngươi thấy được thì ngày mai người sẽ đến."

"Nạn dân phía Tây?"

"Ừm, ta để Cù lý trưởng chọn cho ngươi đều là người trung thực tài giỏi."

"Được thì được, nhưng con không lo cơm, một người một ngày bốn mươi văn. Trước cắt lông cừu, sau nhặt lông cừu giặt lông cừu vê dây thừng, chỗ con nhiều công việc, kỳ hạn công việc khẳng định không ngắn, ngài cũng biết, con không thích trong nhà nhiều người." Ba Hổ nói thẳng, hắn không thích giao thiệp với người khác, nhất là không thể làm chung với người xa lạ.

"Ta nói ngươi cứ định tiếp tục như thế? Lâm Sơn Tuất Thủy không có người nào không biết ngươi tính tình thúi, hôm nay việc này vốn nên là Cù lý trưởng tới nói, người ta chê ngươi khó nói, không chịu tới." Hộ huyện thừa nhăn mày, chậc một tiếng, "Bộ dáng này của ngươi ai chịu gả nữ nhi cho ngươi? Mười chín rồi, sắp hai mươi, cả ngày ở chung với cừu bò ngựa chó, uổng công cái gương mặt này của ngươi."

“Một mình con sống rất tốt, không ai quản, thoải mái." Ba Hổ vẫn là câu nói kia.

"Cuồng vọng." Hộ huyện thừa nhìn hắn cứ như nhìn đồ đần, liếc hắn một cái, "Lấy trà ra đi, ta mặc kệ ngươi."

Ba Hổ vào nhà từ trong rương lôi ra một bao giấy dầu đựng lá trà, hắn cũng không nhìn, trực tiếp nhét vào trong tay Hộ huyện thừa, sau đó khóa cửa nhấc thịt sói bên trong giỏ lên đi theo ông ấy cùng nhau đi về phía Bắc.

"Ngược lại là trà ngon, đại ca ngươi mua cho ngươi cũng là chà đạp đồ vật. Đúng rồi, đại ca ngươi năm nay cũng sắp trở về rồi nhỉ?" Hộ huyện thừa vê lá trà thành cánh ném vào trong miệng.

"Không rõ ràng, ngài muốn biết thì đến hỏi cha hắn đó."

Hộ huyện thừa ôi một tiếng, "Cha hắn? Thế nào? Hai ngươi không phải cùng một cha sao?"

"Thật ra ta lại nghĩ, nương ta không biết cố gắng." Ba Hổ không hề che giấu vẻ ghét bỏ của hắn đối với hai người.