Lý trưởng bị nhị nhi tử ông ấy gọi trở về, vừa tới gần yurt nhà mình, còn chưa ghìm ngựa đã nhìn thấy bên ngoài bãi nhốt cừu trước cửa có một nam nhân ngồi xổm, đang khom người kéo chặt dây thừng bị lỏng trên hàng rào gỗ.
"Lý trưởng, ngươi đã trở về." Triệu Thanh Sơn nghe được tiếng vó ngựa thì ngồi dậy, vỗ vỗ tro bụi trên tay bước nhanh đi tới, liễm vai hạ thấp người, có chút ngượng ngùng nói: "Ta nên sớm tới mới phải, còn làm phiền ngài trở về một chuyến."
"Đây là việc nhỏ, ta cưỡi ngựa vừa đi vừa về một chuyến cũng không khó khăn." Cù lý trưởng tung người xuống ngựa, huýt sáo một cái, hắc mã tự đi đến đằng sau yurt ăn cỏ.
Triệu Thanh Sơn nhìn có chút sững sờ, lúng ta lúng túng nói: "Con ngựa này của ngài được huấn luyện thật là nghe lời." Hắn trông mà thèm, là một nam nhân thì luôn yêu ngựa, tại Đại Khang hắn không có năng lực nuôi một con ngựa, bây giờ đến trên thảo nguyên rồi, chỉ cần mua nổi thì nuôi thôi. Nghĩ như vậy, tinh thần hắn cực kỳ phấn chấn, lại nhìn con ngựa cao to kia một chút.
"Lý trưởng, ngài xem chúng ta nhiều người như vậy chỉ dựa vào nuôi mấy con cừu nhỏ nhất thời cũng không giải quyết được khốn cảnh, các nữ nhân muốn mua kim chỉ cũng phải mượn đông mượn tây, sống rất khổ. Phiền phức ngài nghĩ cho một chiêu, có thể giới thiệu một công việc làm công, chúng ta cũng không sợ bẩn không sợ khổ, chỉ cần có thể kiếm một hai đồng tiền, chúng ta cái gì cũng có thể làm." Triệu Thanh Sơn đi theo lý trưởng vào yurt, đây là lần thứ hai hắn tiến vào yurt của dân bản xứ, bên trong buộc dây thừng đều chú trọng ba loại màu xen xen lẫn vào nhau, các loại dụng cụ không thua kém gì nhà địa chủ lão gia.
"Việc thì có, nhặt phân trâu khô, cắt lông dê, sửa bãi nhốt cừu chuồng trâu, dọn dẹp phân và nước,... đều cần người, nhưng việc này ta phải đánh tiếng với Hộ huyện thừa đã, xem hắn nói như thế nào." Cù lý trưởng đi tới cửa nói với nhi tử của ông ấy một tiếng, "Trường Bình, đi xem Hộ huyện thừa có rảnh hay không, có rảnh thì bảo hắn tới, có việc thương lượng."
Triệu Thanh Sơn xoa xoa tay, ngồi cũng không yên nói: "Lý trưởng, để ta đi một chuyến đi, sao có thể làm phiền tiểu công tử."
"Hắn mà là tiểu công tử cái gì chứ, nhi tử của Hộ huyện thừa mới là công tử chân chính. Nhà ta ngay cả một tôi tớ cũng không có, luôn đều là hài tử trong nhà làm chân chạy truyền lời gọi người." Cù lý trưởng cười to, đi trở về pha hai bát trà sữa bưng tới, nói: "Ngươi cũng khỏi phải câu nệ, đều là đồng hương, nên chiếu ứng nhiều một chút."
"Từ Đại Khang đến Mạc Bắc, ở tha hương có thể đứng vững gót chân đã rất là không tầm thường rồi." Triệu Thanh Sơn nhấp ngụm trà sữa, thần sắc vẫn câu nệ như cũ, cầu mong người khác làm việc hẳn là đưa chút lễ, nhưng nghèo đến bộ y phục thay giặt cũng không có, nào lấy ra được thứ đáng giá, đành phải vác da mặt dày tới, loại tình huống này nào có khí thế bắt người ta thu xếp tứ phía.
"Cũng là may mắn." Cù lý trưởng không muốn nói nhiều về việc này, vừa vặn nghe phía bên ngoài có nói tiếng nói, ông ấy ra ngoài nghênh đón nói: "Lão Hộ à, những nạn nhân đám Triệu Thanh Sơn muốn tìm chút việc làm, ngươi thấy thế nào?"
Ông ấy là muốn tặng phần nhân tình này cho Hộ huyện thừa, hàng năm lúc này nhà nào cũng thiếu người cắt lông dê, giới thiệu làm công ngày đương nhiên là kết giao tình với người ta trước.
"Đây là chuyện tốt, nhà Tất Lực Cách, nhà Bạch Âm, nhà Thiếu Bố không phải đều thiếu người sao." Hộ huyện thừa cũng chưa đi đến yurt, khẽ gật đầu với Triệu Thanh Sơn, suy tư một lúc, nói tiếp: "Năm ngoái nô ɭệ nhà Ba Hổ đã chuộc thân ra ngoài không ít, nhà hắn cũng thiếu người, ngươi tìm thêm mấy người tay chân lanh lẹ, đàng hoàng giới thiệu qua đó."
"Ai , được, tất nhiên ngươi đồng ý, giữa trưa ta sẽ đi qua sắp xếp." Cù lý trưởng suy nghĩ xong, mấy nhà này đều có quan hệ với Hộ huyện thừa.
"Ừm, ngoại trừ cái này còn có chuyện khác?" Hộ huyện thừa hỏi.
"Đúng là còn chút chuyện, tiến đến ngồi nói." Cù lý trưởng mắt nhìn Triệu Thanh Sơn, nói: "Nếu ngươi không có việc gì thì đi về trước sắp xếp đi."
"Có việc có việc, có một bộ phận người tới tìm ta nói muốn dọn ra ngoài ở, chúng ta bên kia không phải còn có không ít yurt trống không sao, ta muốn hỏi xem có cho thuê hay không." Triệu Thanh Sơn vội vàng nói.