Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 6

“Ta chỉ muốn nuôi chó của nàng ấy, nhìn nàng ấy như kia, chó theo nàng cũng khổ cực.” Ba Hổ lên tiếng giải thích: “Đó là con chó tốt.”

“Ý, mừng hụt một trận, ta còn tưởng có thể đi tìm cha ngươi báo hỉ, để ông ấy mời ta uống bữa rượu.”

Nghe vậy, Ba Hổ lập tức sầm mặt, cũng không đi cùng nữa, quay người đi về hướng khác.

“Ta nói ngươi rảnh tới điên rồi, biết rõ quan hệ giữa hắn với cha hắn không tốt, còn cứ phải chọc vào ống thở của hắn.” Ô Nhật tặc lưỡi.

“Là hắn nhỏ mọn.” Người đó lúng túng.



Sáng ngày hôm sau, có người gõ chiêng thông báo đến nhận cừu con, Mật Nương kéo thảm lông cừu ra bỏ ở nơi nhiều cỏ phơi, dắt Đại Hoàng theo phía sau đám người đến nha môn.

“Ngươi còn dắt chó theo? Cũng không có ai trộm.”

Mật Nương ngẩng đầu, nàng không quen phụ nhân nói chuyện, cũng không có ấn tượng từng nói chuyện qua hay chưa.

“Ngươi không biết ta? Lúc từ trấn Thiên Trà ra ta từng khuyên ngươi đừng dắt chó chạy nạn.” Phụ nhân nói.

“Ồ, nhớ ra rồi.” Trên thực tế nàng không nhớ, khi đó nàng thơ thơ thẩn thẩn, trong lòng còn tàn lưu ý nghĩ tự sát, xung quanh có ai hoàn toàn không nhớ, ngay cả đường nàng từng đi qua, bây giờ nàng cũng không có ấn tượng.

“Chó này của ngươi mạng cũng lớn, đi theo ngươi cả chặng đường cũng không chết đói.” Phụ nhân đưa tay muốn sờ, chó lùi lại, cảnh giác nhìn bà ta.

“He, đồ chó, không biết tốt xấu.” Phụ nhân hơi mất mặt, quát một tiếng, sải bước về trong đám người.

Mật Nương đưa tay vuốt đầu của Đại Hoàng, xương dưới da còn cộm hơn sự gập ghềnh dưới chân, một người một chó chậm rãi đi ở cuối cùng, cừu con chia được cũng là con còn lại sau khi người khác chọn hết.

“Thu lưu các người cũng không phải để các ngươi làm tôi làm tớ, đại Cư Thứ Thanh Cách Lặc nhân từ, số cừu này đều là bà ấy cấp xuống cho các ngươi thuê không  lãi, kỳ hạn hai năm, sau hai năm mỗi người chỉ dùng số ban đầu trả lại bốn con cừu con, cừu sinh sản ra trong hai năm đều thuộc quyền sở hữu của các ngươi.” Hộ huyện thừa nhìn dân tị nạn đứng bên dưới, thấy họ nghe được tin này rất kích động, vẻ chán nản còn tàn lưu trên người trước đó lập tức tiêu tan hơn nửa.

“Nhưng bản quan cũng nói trước, Cư Thứ nhân từ, chúng ta cũng không thể để bà ấy lỗ vốn, sau hai năm, nếu không có năng lực trả đủ số cũ, vậy thì chỉ có thể bán thân làm nô đi học nghệ, khi nào học được cách nuôi cừu, ngươi lại nghĩ cách chuộc thân.”

“Đây…đây…bọn ta ở nhà cũng chưa từng nuôi cừu.” Có nam nhân bất mãn, hắn ta ở nhà ngay cả heo cũng chưa từng nuôi: “Sớn biết như vậy thà rằng ta tới U Châu, tốt xấu có sức có thể cuốc đất.”

“Nhận rõ thân phận của mình, có nhà có cơm ăn thì mừng thầm đi, đừng tham lam vô độ. Nếu ở Đại Khang, ngươi muốn bán thân làm nô còn phải chủ gia có cần ngươi không.” Hộ huyện thừa lạnh giọng quở trách: “Các ngươi tới Mạc Bắc không phải làm khách, nếu dám làm chuyện gì sai trái, chết chết kéo ra cho sói ăn.”

Cho một đòn sát uy, những người này lập tức ngoan ngoãn.

Sau khi giải tán, Uyển Nhi, Bạch Mai, còn có bốn cô nương sống cùng một yurt tụ tập bên cạnh Mật Nương, nhìn cừu con kêu be be giống như nhìn bảo bối, thương lượng buổi tối phải lùa vào trong yurt, đề phòng gặp sói.

Mật Nương nhìn quanh, một ngày ngắn ngủi, hơn một trăm người cùng nhau tới phân tán thành vô số nhóm nhỏ, người cùng một yurt tụ tập thành một cục.

“Mật Nương? Mật Nương tỷ nghĩ gì vậy? Gọi tỷ mấy tiếng tỷ cũng không nghe thấy.” Uyển Nhi đẩy nàng một cái, hỏi: “Tỷ từng nuôi ong, buổi tối thùng ong để đâu, cũng mang vào nhà sao?”

“Nghe theo lời a nãi của muội, xem bà ấy nói thế nào, nuôi ong khác nuôi cừu.” Mật Nương không có tinh lực bận tâm những chuyện này, cũng không có tinh thần.