Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 5

“Tới rồi thì an tâm sống, đừng lo lắng sẽ bị bắt nạt, Hộ huyện thừa trong huyện nha chính là người Thứ Sử phái xuống chuyên phụ trách xử lý sự vụ thường nhật của tốp người dời tới Lâm Sơn như các ngươi.” Nam nhân ôn hòa căn dặn.

“Được, đa tạ quan gia.” A nãi Uyển Nhi đưa mắt nhìn thị vệ đến yurt khác, quay người đi vào yurt, kinh ngạc nói: “Cửa làm thấp, nhưng bên trong lại rất cao ráo, cũng rất to.”

“Chỉ là không có giường, thế mà phải ngủ dưới đất.” Uyển Nhi nhíu mày, nàng ta lớn như vậy chưa từng thấy nhà nào ngủ dưới đất.

“Chỗ này nhiều cỏ, nhân lúc trời còn sớm, các người ra ngoài cắt ít cỏ ôm về phơi, phơi khô rồi ôm vào trải lên đất.” Nước lũ tới quá đột ngột, hầu hết mọi người chỉ lo chạy thoát thân, nào kịp lấy đồ, chặng đường này tới đều là nằm trên đống cỏ ngủ, bây giờ có một chỗ che mưa chắn gió họ cũng nên biết đủ.

Phu gia của a nãi Uyển Nhi họ Triệu, người ta gọi bà ấy là Triệu a nãi.

Mật Nương chọn chỗ gần cửa bỏ cái bát trong lòng xuống chiếm chỗ, Triệu a nãi bảo nàng vào trong ngủ, nàng lắc đầu nói: “Ngoài bà ra, nơi này cũng chỉ có ta lớn tuổi nhất, hơn nữa bên ngoài còn có chó của ta, có động tĩnh ta cũng có thể để ý.” Gần cửa thì không có ai ngủ bên cạnh nàng, thanh tĩnh.

“Vậy cũng được, tối nay ngủ tạm bợ một đêm, ngày mai có cỏ khô rồi ngủ một đêm tử tế sau.”

Mấy người vừa chuẩn bị tìm người bản địa mượn liềm cắt cỏ, ra ngoài liền nhìn thấy một đoàn người đánh xe bò tới, trên xe chở thảm lông cừu bện giống như yurt.

“Nghe nói các ngươi ngay cả đồ trải đồ đắp đều không mang theo, những thứ này là Hộ huyện thừa triệu tập mọi người tạm thời xoay sở ra được, tuy có hơi cũ, nhưng cũng dùng được, các ngươi chia nhau.” Nha dịch đi ở phía trước nói.

“Cảm ơn quan gia, cảm ơn quan gia, chúng ta gặp được người tốt rồi.” Triệu a nãi hành lễ cúi đầu nói cảm ơn, những người khác nghe thấy động tĩnh cũng đều nói cảm ơn theo.

“Không tính là gì, các ngươi cũng là người mệnh khổ, gặp phải chuyện khó mọi người có thể giúp thì giúp, cũng không to tát gì.” Bỗng dưng được nhiều người như vậy cảm ơn, tiểu nha dịch trẻ có hơi ngại xua tay, thấy các tiểu nha đầu vất vả bê đồ, đi tới đuổi các nàng đi, ôm lên một bó đi vào yurt.

Mật Nương chú ý tới có một nam nhân thi thoảng quan sát Đại Hoàng, đối lưng nên nàng không nhìn thấy tướng mạo, đợi khi hắn ra tay chuyển thảm lông cừu, nàng nhận ra là nam nhân xách gáy chó đó, hình như tên Ba Hổ.

“Nó gầy quá, phải ăn nhiều thịt.” Khi Ba Hổ đi ngang qua Mật Nương bỗng nhiên lên tiếng, điều này khiến nam nhân đi cùng hắn ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ừm.” Mật Nương lạnh nhạt đáp lời, cho ăn nàng còn không có năng lực cho Đại Hoàng ăn no, tới đâu tìm thịt cho nó ăn? Trừ phi là lóc thịt trên người nàng.

Ba Hổ nhìn nàng một cái, môi mấp máy, lướt qua đi vào yurt.

“Dô, Ba Hổ ngươi nhìn trúng cô nương đó rồi?” Trên đường về, Ô Nhật trắng trợn tuyên truyền với người bên cạnh: “Ba Hổ thế mà lại chủ động bắt chuyện với tiểu cô nương người ta, trước đây ngươi từng gặp nàng à? Chẳng trách ngươi thấy bọn ta đưa đồ cũng muốn tơi theo, ngay cả cừu cũng mặc kệ.”

“Thật sao? Cô nương nào?” Có người kinh ngạc.

“Chính là người dắt con chó lông vàng đó.” Ô Nhật nghĩ ngợi, nói: “Người gầy giống như chó.” Hắn ta muốn nói không có gì đáng xem, nhưng cố kỵ Ba Hổ ở đây, không tiện nói ra.

“Ta biết nàng, nếu không phải lúc đăng ký ta cũng ở đó, ta còn tưởng nàng là một người câm.” Nam nhân chống chân ngồi trên xe bò cười, nói với Ba Hổ đang sầm mặt: “Mắt nhìn rất tốt, nếu hai ngươi thành đôi, sau này tuyệt đối không cãi nhau được.” Hai khúc gỗ, đυ.ng nhau cũng không vang ra tiếng gì.