Lý Na cho rằng mình phải cố gắng 4-6 tháng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Tả Tri Hành bố trí cho, rốt cuộc cô cắn răng mỗi lần đều rèn luyện hết mức, một tháng đã đạt yêu cầu. Sau khi làm xong, cả người cô nằm lăn trên đất không thể nhúc nhích. Cô nhìn những vì sao thưa thớt trên bầu trời, không kìm được trào nước mắt.
Sau khi Lý Na báo cáo hoàn thành cho Tả Tri Ngôn, hắn hỏi sơ qua thông tin của cô, mua một vé máy bay đến Kinh thị cho cô. Lý Na không màng đến sự phản đối của ba mẹ thẳng thừng từ chức công việc ổn định, bước lên chuyến bay đến Kinh thị.
Chuyến bay này của Lý Na trong khoang thương gia không chở nhiều người, rất nhanh Lý Na đã tìm được chỗ ngồi dưới sự hướng dẫn của tiếp viên. Nghĩ tới việc không đầy mấy tiếng nữa sẽ gặp Tả Tri Hành và Giang Vấn Nguyên, Lý Na không tự chủ trở nên hồi hộp. Vì giảm hồi hộp cô lấy sách ngôn ngữ người câm điếc ra nghiên cứu, từ nhỏ đến giờ cô học không tốt lắm, phải dùng hết sức mới được.
Máy bay thuận lợi đến độ cao ổn định, Lý Na uống chút nước giảm cảm giác ù tai thì nâng sách lên nghiên cứu tiếp. Lý Na đang cố gắng học tập bỗng cảm thấy có người vỗ lên lưng ghế của mình, cô quay đầu thì thấy một người nam trẻ tuổi mỉm cười nhìn mình.
Người nam trẻ chỉ vào sách của cô, dùng ngôn ngữ câm điếc hỏi: Ngôn ngữ của người câm điếc giống với những ngôn ngữ khác, phải luyện tập nhiều mới nhớ rõ được, học thuộc lòng không hiệu quả lắm đâu. Khó có duyên chúng ta bay cùng một chuyến, không bằng tôi giúp cô luyện tập cái này?
Ngôn ngữ người nam trẻ tuổi dùng hơi phức tạp, y lặp lại mấy lần, Lý Na luống cuống đối chiếc một lúc lâu mới hiểu hết được nội dung. Lý Na trúc trắc đáp lại: Cám ơn anh đồng ý luyện tập với tôi.
Thời gian trôi nhanh theo sự thực hành của hai người. Lý Na tranh thủ nói thêm với người đó mấy câu nhưng y không phản ứng, cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Lý Na tuy cảm thấy hơi tiếc vì hắn sinh ra khiếm khuyết nhưng không cản được bị sự dịu dàng và nhan sắc anh ta hấp dẫn, trái tim nhỏ bịch bịch nhảy loạn xạ. Không xong rồi, là cảm giác động lòng!
Sau khi máy bay đáp xuống Kinh thị, Lý Na mở Wechat ra, đưa QR đến chỗ người nam. Y cười ôn hòa như cũ nhưng cũng không thêm bạn bè, coay người đi trước. Lý Na buồn bã mất mát nhìn theo bóng y, phiền muộn quẩn quanh trong lòng.
Lý Na đi theo hai người nam mặc âu phục đến sơn trang.
Lý Na đi trên đường rợp bóng cây, thấp thỏm hỏi người nam dẫn đường: “Anh Tả và anh Trần muốn đón gió tẩy trần cho tôi ở chỗ này hả? Không cần long trọng như vậy đâu.”
Lý Na không biết chuyện khiến nam âu phục hơi nghi ngờ, không phải cô ấy là bạn của ông chủ sao, thế nhưng nghiệp vụ của anh ta rất tốt, không biểu hiện lên mặt, “Sơn trang này là tài sản riêng của ông chủ. Xin lỗi cô, ông chủ không giao chúng tôi chuyện bày tiệc tẩy trần.”
“Không, không sao.” Lý Na lắp bắp nói.
Lý Na sợ ngây người, cuối cùng mình tóm được cái đùi trâu bò cỡ não chứ!
Tuy nhiên, chuyện chấn động hơn còn chờ ở phía sau.
Khi Lý Na nhìn thấy Giang Vấn Nguyên, cậu đang nói chuyện với một người nam, anh ta đưa lưng về phía Lý Na, cô cảm thấy quần áo anh ta hơi quen quen, như đã gặp chỗ nào rồi.
“Lý Na, đã lâu không gặp.” Giang Vấn Nguyên thấy Lý Na thì dừng một lát, sau khi lựa chọn từ ngữ thích hợp mới nói tiếp, “Nhìn cô rắn chắc hơn nhiều.”
Lý Na đang muốn nói gì bỗng thấy người nam kia xoay lại, cô trừng mắt, hai mắt đóng đinh trên người đối phương. Kia không phải soái ca luyện ngôn ngữ câm diếc mấy tiếng với cô sao?
Trên mặt y vẫn treo nụ cười ôn hòa, lời nói ra lại sắc hơn dao, là loại một đao trí mạng, đâm Lý Na thương tích đầy mình, “Đây là người mới trong đội chúng ta? Thật dễ bị giá trị nhan sắc mê hoặc, có thói quen ỷ lại người khác. Tố chất như vậy, thật sự thích hợp làm thành viên tổ chức chúng ta?”
Lý Na nói không nên lời, thiếu chút nữa đã ngất đi: !!!!!!
Giang Vấn Nguyên liếc người nam trẻ tuổi một cái, ngữ khí lãnh đạm nhưng chân thật đáng tin, “Lý Na là đồng đội được tôi và Tả Tri Ngôn thừa nhận, nếu Dịch Khinh Chu anh có ý kiến có thể chuyển nơi thăng quan tiến chức, không cần lãng phí thời giờ ở đây.”
“Tôi chỉ đùa chút thôi, tôi xin lỗi được chưa?” Nụ cười trên mặt Dịch Khinh Chu biến mất, “Nhưng tôi cũng nói thật thôi, khuyết điểm của Lý Na trong hiện thực có vẻ mơ hồ không ảnh hưởng, song đặt trong trò chơi, khuyết điểm này sẽ phóng đại vô số lần, rất có thể khiến bản thân mất mạng.”
Lời Dịch Khinh Chu không sai, Giang Vấn Nguyên cũng không phản bác, cậu chỉ giới thiệu: “Đây là Dịch Khinh Chu, trong trò chơi hay lấy tên Giản Dịch, sở thích giả heo ăn thịt hổ, tính cách tồi tệ, không có việc gì cô cách y a một chút. Tôi là Giang Vấn Nguyên. Lý Na, hẳn đây là tên thật của cô, vì bảo vệ thông tin trong hiện thực, sau này tốt nhất không dùng tên thật trong trò chơi.”
Sau khi Tả Tri Ngôn giao trọng trách tìm thành viên cho Giang Vấn Nguyên thì bỏ luôn không quản tới nữa. Vậy nên, vì cớ gì đồng đội họ không phải là tiểu thiên sứ Lộ Viễn, mà là tên xấu tϊиɧ ɖϊ©h͙ Khinh Chu này.
Chuyện phải nói từ hai tuần trước.
Trước đó Giang Vấn Nguyên sớm đã liên hệ Lộ Viễn trên diễn đàn, đáng tiếc cậu đã có đội rồi, không gia nhập họ được. Công việc của Giang Vấn Nguyên cũng chuyển từ cương vị kỹ thuật sang cương vị quản lí, trở thành thư kí riêng của Tả Tri Ngôn, như một khối bọt biển không ngừng hấp thụ kiến thức. Lộ trình của cậu giống với Tả Tri Ngôn, mỗi tuần đến công ty công tác ba ngày.
Hai tuần trước, Tả Tri Ngôn muốn tham gia một buổi đấu giá từ thiện, mang theo Giang Vấn Nguyên học tập. Trăm triệu lần Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới sẽ gặp Giản Dịch tại hội đấu giá. Khi Giản Dịch nhìn thấy cậu cũng là chuyện ngoài dự tính.
Hai người xa lạ xác xuất gặp lại nhau ở hiện thực là 1/1,4 tỷ, xác xuất gặp lại người trong trò chơi cũng là 1/1,4 tỷ. Hai người xa lạ gặp được nhau trên trò chơi Bàn tròn rồi lại gặp lại trong hiện thực là 1/1,4 tỷ/1,4 tỷ, gần như bằng không.
Sau khi đấu giá kết thúc, Tả Tri Ngôn hỏi Giang Vấn Nguyên chuyện Giản Dịch, “Cậu quen Dịch Khinh Chu?”
Giang Vấn Nguyên hỏi lại hắn, “Tại sao anh biết y tên Dịch Khinh Chu?” Vừa rồi họ chỉ tùy tiện gật đầu chào hỏi, tên cũng không gọi.
Tả Tri Ngôn nói: “Quan hệ chúng tôi khá vòng vèo, nhưng cũng chẳng ra gì cả. Nếu nói tôi là con nhà người ta từ nhỏ thì cậu ta là nạn nhân của con nhà người ta, điển hình của ăn chơi trác táng.”
Giang Vấn Nguyên: “…” Cậu không quen biết cái từ ăn chơi trác táng này.
Giang Vấn Nguyên kể mọi chuyện của Giản Dịch trong màn chơi con rối công chúa cho Tả Tri Ngôn. Khi màn chơi đó kết thúc Giang Vấn Nguyên phát hiện trên bàn trống bảy chỗ, cậu biết năm người. “Sau khi trở lại hiện thực tôi có chú ý đến tin tức của Tiết Hựu và Lam Trân Trân, không rõ là họ còn sống thật hay Giản Dịch dùng nick ảo giả mạo họ nữa.” truyện chỉ được đăng tại anhhtucc.wordpress.com và watt pad AnhTuc712
Tả Tri Ngôn kinh ngạc mười phần, hắn không nghĩ tới tên bùn nhão trét tường Dịch Khinh Chu cũng là người của trò chơi Bàn tròn. Dưới tình huống không dính tới mạng người, Tả Tri Ngôn vốn có thú vui hố người trong trò chơi, sở thích hắn và Dịch Khinh Chu xem như tương đồng. “Bên Tiết Hựu và Lam Trân Trân tôi sẽ điều tra tình huống, nếu họ còn sống thì mời Dịch Khinh Chu gia nhập.”
Chỉ một ngày, Tả Tri Ngôn đã đem tin đến cho Giang Vấn Nguyên, chứng thực Tiết Hựu và Lam Trân Trân vẫn bình an. Còn về việc vì sao họ không náo loạn trên diễn đàn nữa là do tên Dịch Khinh Chu này gây họa, làm đôi tình nhân ngày xưa yêu nhau đến chết đi sống lại, muốn vĩnh viễn ở bên nhau này chia tay…
Giang Vấn Nguyên chỉ có thể mong Dịch Khinh Chu cũng có đội giống Lộ Viễn, nhưng cái loại ưa hố người này giống Tả Tri Ngôn, không có một mống đoàn đội nào, y vui vẻ đáp ứng lời mời của Tả Tri Ngôn, trở thành một thành viên của tổ chức.
Đây là lần đầu Dịch Khinh Chu gặp Lý Na, cậu ta đã chơi Lý Na một vố, không còn trông cậy được vào tình hữu nghị đoàn kết gì nữa. Giang Vấn Nguyên vô cùng đau đầu, cái đội gà cay vẫn chưa có tên này sẽ ổn chứ?
May thay Lý Na không phải dạng gặp đả kích liền ngã ngựa, sau khi đến Kinh thị, mỗi ngày cô đều dành thời gian đến chỗ Dịch Khinh Chu luyện khẩu ngữ.
Dịch Khinh Chu sau khi bôi đi bộ mặt vô hại là một tên độc miệng, y nói với Lý Na: “Cô là người chơi hệ M à, hay học không giỏi sử, ngày nào cũng tìm tôi luyện tập.”
Lý Na liên tục cười lạnh, “Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, cậu cả ngày nhàn hạ, tôi không tìm cậu thì tìm ai. Huống chi mỗi lần nhìn thấy cái mặt này là tôi không khỏe, vì có thể nhìn nó ít đi vài lần mà tôi sẽ có động lực học nhanh hơn.”
Cuối cùng sau khi luyện ngôn ngữ câm xong, Lý Na đi theo huấn luyện viên huấn luyện thể lực thì đến lượt Dịch Khinh Chu không chịu đi, y đi theo huấn luyện với Lý Na. Một bên y thuần thục leo núi, một bên châm chọc Lý Na tay chân luẩn quẩn lại mắc chứng sợ độ cao, “Lấy thể lực này của cô sẽ không sống nổi ba chương trong tiểu thuyết kinh dị đâu.”
Những lời này làm Lý Na giận run người, so với tên Dịch Khinh Chu này thì sợ độ cao là cái thá gì!
Giang Vấn Nguyên đúng lúc nhìn sang hai người bên này thì thở phào một hơi, Lý Na không bị Dịch Khinh Chu hạ gục, tính này trong trò chơi cũng là một lợi thế, vậy nên cậu không ngăn Dịch Khinh Chu náo loạn. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn lo lắng, căn cứ theo sự phát triển này, Lý Na sẽ biến thành bộ dáng gì đây…
Thời gian thấm thoát trôi đi, lại thêm một tuần.
Sáng nay bốn người trong đội đều có mặt, cùng ngồi ăn sáng. Lý Na mới lột xong vỏ trứng, đang muốn đưa lên miệng ăn, trứng vừa chạm đến môi thì cô đã run tay làm rơi xuống đất, sợ hãi nói: “Em đột nhiên có cảm giác, lượt chơi thứ hai của em là đêm nay hoặc sáng mai.”
Quan hệ Lý Na và Dịch Khinh Chu như nước với lửa, không có chuyện gì cũng thích đâm chọt nhau vào câu. Muốn đả kích người khác, lúc này là cơ hội tốt nhất, thế mà Dịch Khinh Chu không nói gì, ung dung ăn nốt bữa sáng.
Giang Vấn Nguyên buông nước ép vừa uống được mấy ngụm, “Tôi đi với cô.”
Lý Na đầu tiên rất vui nhưng rất nhanh đã ỉu xìu, “Nhưng… lỡ trong trò chơi có kẻ phản bội…”
“Vậy nên trong trò chơi đừng tin tôi quá, cũng đừng ỷ lại tôi.” Giang Vấn Nguyên nhanh chóng phóng cho Tả Tri Ngôn một ánh mắt dò hỏi, sau khi hắn gật đầu thì nói tiếp, “Tôi dẫn cô vào trò chơi không phải bảo vệ cô mà có mục đích riêng.”
Giang Vấn Nguyên đặt một chiếc hộp to cỡ bàn tay lên bàn cơm, cậu mở nắp, lấy đồ bên trong cho Dịch Khinh Chu và Lý Na xem, bên trong là một sọi dây hai đầu đen trắng. “Chúng ta sẽ thí nghiệm xem có thể ảnh hưởng trò chơi qua ngoại lực không. Nghiên cứu nhằm vào thiết lập kẻ phản bội, thử xem hai người chơi cùng đeo dây thừng có thể cùng ở một phe không.”
Dịch Khinh Chu biết rất nhiều thứ, lập tức nhớ tới mục bán lắc tay tháng trước, “Sao các anh còn nghiên cứu cái này, tháng trước có người đăng tin bán lắc tay kiểu này, đã bị đào ra là giả. Bây giờ người bán đã mai danh ẩn tích rồi, không phải chết trong trò chơi thì cũng bị kẻ thù ngoài hiện thực gϊếŧ.”
Tả Tri Ngôn ăn xong bữa sáng đang lấy khăn lau miệng, “Hắn ở chỗ tôi, dây thừng là tôi để hắn làm.”
Dịch Khinh Chu: “…” mang danh ăn chơi trác táng, so chuyện hư hỏng đều vượt Tả Tri Ngôn. Y bỗng cảm thấy một loại cảm giác thua cuộc.
Giang Vấn Nguyên nói với Lý Na đang lộ ra vẻ mặt vui vẻ: “Dây thừng hai đầu này lấy nguyên liệu trên người con rối. Sau khi gỡ nguyên liệu xuống con rối sẽ tự bổ sung bộ phận khuyết thiếu. Chúng tôi không rõ liệu dây thừng này có tác dụng thật không.”
Giang Vấn Nguyên không nói toàn bộ thí nghiệm ra, con rối sẽ bổ sung bộ phận bị thiếu nhưng chất lượng sẽ giảm đi. Ví dụ như sau khi lấy đi nguyên liệu làm dây thừng này, con rối kia giảm bớt 0.04g. Căn cứ số lượng rối mà Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn có, trọng lượng rối đều là bội số của 2.1, vì có mấy con rối lấy được lâu rồi, Tả Tri Ngôn không nhớ rõ số người chết, không thể chứng thực mối liên hệ giữa trọng lượng rối và số người tử vong.
Lý Na nghiêm túc tự hỏi một lúc, vẻ mặt kiên định, “Chúng ta cùng vào trò chơi đi, bất kể kết quả như thế nào, em muốn chúng ta không xác nhận thân phận nhau xem đối phương có phải kẻ phản bội không. Chờ sau khi kết thúc sẽ thảo luận kết quả thí nghiệm.”
Dịch Khinh Chu nhìn sườn mặt Lý Na, “Nếu cả hai người không phải kẻ phản bội thì làm cách nào chứng minh dây thừng có tác dụng mà không phải do trò chơi phân bổ?”
Giang Vấn Nguyên tỉ mỉ kể quá trình Bạch Mai và cậu vào màn, “Tơ hồng quả thực có ảnh hưởng trong trò chơi.”
Nghe xong lời Giang Vấn Nguyên, Dịch Khinh Chu và Lý Na đã có thể lý giải lần thực nghiệm này.
Chạng vạng ngày đó, Giang Vấn Nguyên và Lý Na mang không rời ba lô vật phẩm quan trọng, đeo dây thừng và xích bạc dài, ở trong phòng nhỏ có Microphone và camera hồng ngoại chờ tiến vào màn chơi.
Sau khi đến Kinh thị, Giang Vấn Nguyên luôn bận rộn, chưa lần nào Lý Na ở cạnh cậu lâu như vậy. Hai người im lặng ngây người trong phòng, Lý Na đứng ngồi không yên, nói với Giang Vấn Nguyên đang lướt máy tính bảng: “Anh đang xem gì đó?”
Giang Vấn Nguyên đưa máy tính bảng cho Lý Na, cô trượt vài trang, tất cả đều là ghi chép chuyển khoản của các tài khoản khác nhau, số tiền đó cuối cùng đều chảy về một tài khoản, cuối cùng bị lấy đi. “Tài khoản lừa đảo!”
“Ừ, là tài khoản của người đã làm ra dây thừng kia.” Giang Vấn Nguyên lấy máy tính bảng trong tay Lý Na về, lướt lịch sử chuyển khoản đến cuối, đúng là ghi chép chuyển khoản của Bạch Mai. Đúng là dựa vào ghi chép này đội công nghệ thông tin của Tả Tri Ngôn mới lần ra được người kia.
Nhưng khác với những ghi chép trước đó, tiền của Bạch Mai dừng trong tài khoản 3 tiếng mới hiện trạng thái đã lấy đi, trong khi những ghi chép trước tiền chưa đến mười phút đã hiện thông báo đã lấy. Người chơi đó nghiện cờ bạc, thiếu một đống nợ, lần nào cũng nhìn chằm chằm tài khoản, tiền vừa chuyển tới đã rút ngay trả nợ, tại sao chỉ riêng Bạch Mai lại dừng lâu như vậy.
Giang Vấn Nguyên cũng hỏi hắn ta tình huống Bạch Mai mua tơ hồng, hắn trả lời qua loa cái nào cũng được, hình như có người mua này, mà giống như cũng không có. Hắn lừa quá nhiều người, thật sự không nhớ được.
Tả Tri Ngôn cũng phát hiện lịch sử chuyển khoản có vấn đề nhưng không để trong lòng quá lâu.
Không lẽ là cậu nghĩ nhiều thật? Giang Vấn Nguyên buông máy tính bảng, ba lần vào màn đã khiến cậu bắt được cảm giác quen thuộc, “Đến!”
Hai lực lượng vô hình kéo Giang Vấn Nguyên và Lý Na vào bóng đêm.
Khi tầm nhìn khôi phục, Giang Vấn Nguyên lập tức tìm vị trí Lý Na. Màn này cậu ngồi vị trí đầu cạnh bên phải ghế trống, Lý Na không cạnh cậu, dừng ở vị trí thứ sáu.
Con rối màn này là một Hoa tiên tử* nhỏ nhắn. Cô vỗ đôi cánh nửa trong suốt, bay trên đỉnh đầu người chơi, khi phấn huỳnh quang trên cánh cô đáp xuống người bọn họ thì vé vào cửa cũng thu xong rồi. Thời gian hoa tiên tử dừng lại trước mỗi người khác nhau, có người bay thẳng qua, có người xoay vòng hồi lâu mới rời đi.
Thời gian hoa tiên tử dừng lại ở chỗ Giang Vấn Nguyên lâu hơn những người khác, phấn rơi trên người cậu ngày càng nhiều, nhưng cậu cẩn thận xem xét một chút thì phát hiện chỗ nhiệt độ bị rút đi là tay phải, chỉ có ngón út tay phải.
Hoa tiên tử thu xong vé vào cửa thì trở lại ghế trống. Cô ngồi trên lưng ghế cao cao, kiêu ngạo thả ra mấy chữ, “Trò chơi Bàn tròn 99747.”
Không nhiều lời, 60 giây đếm ngược cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức suýt nữa Giang Vấn Nguyên không kịp xác nhận nhẫn với người chơi kế bên.
Mười chín người chơi bị ném vào trò chơi.
Họ đứng trong rừng rậm, sắc trời ——
Trăng sao đều bị tầng mây dày đặc giấu đi tia sáng, bốn bề đen như mực, bên tai lanh lảnh tiếng côn trùng.
Đi đầu là một người nam đeo kính trẻ tuổi, y bật đèn pin, chào hỏi người trung niên bên cạnh: “Giáo sư à, bao lâu nữa mới đến thôn Tháp Phụ?”
Giáo sư được nhắc là một người đàn ông trung niên mập mạp, gã thở hổn hển, “Vị trí thôn Tháp Phụ hơi xa, không có quốc lộ thông ra ngoài, dựa theo tốc độ hiện tại thì một giờ nữa sẽ đến. Các bạn học, tập tục văn hóa của thôn Tháp Phụ rất có giá trị nghiên cứu, muốn đạt điểm cao trong đề mục lần này chúng ta phải chịu được khổ!”
Nếu là học sinh yêu văn hóa học nghe thấy lời này có lẽ sẽ kích động thật, nhưng đối với người chơi thì thế giới ban đêm luôn đầy rẫy hiểm nguy.
Một người chơi nam mới ngồi xổm xuống khóc thảm thiết, “Đây rốt cuộc là chỗ nào, tại sao chúng ta lại ở đây? Tại sao nửa người dưới của tôi không thể động đậy được?! Các người đã làm gì tôi?”
Giáo sư và trợ giảng đi phía trước như không nghe thấy lời anh ta, nhanh chóng đi về trước.
Nhìn những người chơi khác lướt qua người mình, người chơi nam càng khóc lớn hơn…