Sáng hôm sau, Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai quét dọn nhà ở sạch sẽ, trả lại chìa khóa ở chậu hoa, sau khi hai người thêm bạn tốt ở diễn đàn thì chia tay ở cửa tiể khu. Còn chút nữa mới đến giờ bay, Giang Vấn Nguyên mở diễn đàn, chuẩn bị chuyển tin cho Trương Thần, kết quả phát hiện Trương Thần đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Sớm nhất là một tin lúc 5 giờ sáng.
Trương Thần (ghi chú diễn đàn nickname): Em thấy một tin phát thiệp mới lúc ba giờ trên khu Quán Thủy, chủ bút kích động phun tào mình mới kết thúc trò chơi, bên trong miêu tả dịch bệnh làm răng trắng mọc khắp người, là màn hơi của hai người phải không?
Trương Thần: Còn sống không?
Trương Thần: Em lướt xuống tiếp, bên trong nhắc tới rất nhiều chi tiết, hoàn toàn khớp với tư liệu Bạch Mai cung cấp, bọn họ đang phun tào màn chơi của hai người đó!
Trương Thần: Đại ca à, nhanh nhanh phản hồi em nào!
Trương Thần: Chẳng lẽ anh bị thương nặng hôn mê rồi?
Tin tức mới nhất là một phút trước gửi đến: Giờ này chắc lão đại tỉnh rồi, em chuẩn bị liên hệ lão đại để cô ấy phái người đến đó cứu viện, ngàn vạn lần anh đừng chết.
Giang Vấn Nguyên vội vàng trả lời: Tôi với Bạch Mai đã về rồi!
Trương Thần rep rất nhanh, còn là một đoạn dài: Trời ơi, anh còn sống! Tại sao lúc về không nhắn tin cho em! Nếu anh chậm chút nữa là em đã gọi cho lão đại rồi, chị ấy rất thích ngủ nướng, lúc tỉnh dậy còn khó chịu…
Giang Vấn Nguyên vội vàng trả lời: Xin lỗi, trước kia nói chuyện với cậu đều là mấy giây đã được trả lời, tôi sợ cậu cài âm báo tin nhắn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nên chờ buổi sáng mới liên hệ lại. 9 giờ tôi mới ra sân bay, bây giờ còn chút thời gian, muốn gặp chút không.
Trương Thần rất nhanh gửi định vị cho Giang Vấn Nguyên, cậu click mở, là chung cư gần đó.
Khi Giang Vấn Nguyên tìm được Trương Thần, y đang mặc đồng phục xanh trắng, họ mới không gặp chưa đến một tháng mà hình như Trương Thần đã cao lên. Tốc độ trưởng thành của thanh niên 18 quả thật không thể coi thường.
Trương Thần đánh giá Giang Vấn Nguyên từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận thân thể và trạng thái tinh thần cậu không tệ lắm thì thở phào nhẹ nhõm, “Sau này anh về từ trò chơi, bất kể là khi nào cũng phải báo tin bình an cho em ngay mới được.”
Trước sự lo lắng rõ ràng của Trương Thần, Giang Vấn Nguyên không thốt lên lời cự tuyệt nổi, “Tôi sẽ lưu ý.”
Nhà Trương Thần cách chỗ Giang Vấn Nguyên rất xa, sáng ra y không ăn sáng, cặp chưa kéo hết đã vội đến đây. Giang Vấn Nguyên mua hai phần đồ ăn sáng dưới quán nhỏ rồi trở lại chung cư với Trương Thần. Cách âm nơi này rất tốt, không sợ tai vách mạch rừng.
Trương Thần gặm bánh bao thịt, y mở mục phun tào kia ra, kéo đến một đoạn, “Anh mau xem xem.”
Có ít người trời sinh tự mang hài hước, kể cả trong trò chơi cái chết cận kề cũng có thể toát ra cảm giác vui ẻ. Chủ topic nói: Các bạn biết tôi trở lại hiện thực từ trò chơi thì có cảm giác gì không?
Đại khái vấn đề của chủ topic chạm đến cảm xúc người chơi, phản hồi bên dưới rất nhiều, nào là khóc, không dám tin, cấp tốc gọi 120 cấp cứu, .v.v…
Giữa đống đáp án đó có một người comment rất độc đáo:
Lúc ấy mới tới ngày thứ ba trong thời hạn mười lăm ngày đã chết bảy người, còn bốn người mất tích, trò chơi chúng tôi đối mặt là dịch bệnh siêu khó, tôi thực sự cực kỳ tuyệt vọng, càng thêm nữa là tôi đã mất ngủ ba ngày rồi. Dù sao cũng đầy tuyệt vọng thôi nên tôi trải tim mình thành một đường thẳng tắp, nốc hai viên thuốc ngủ, nếu có quái vật xông tới thì cũng không chết quá đau khổ.
Dưới sự trợ giúp của thuốc ngủ, tôi đánh một giấc ngon lành, lại còn mơ nữa. Tôi mơ thấy mình ngồi ở không gian bàn tròn, từ tinh thể lấy lại năng lự cơ thể, ấn nút rời khỏi trò chơi.
Ôi! Giấc mộng này đẹp đến đáng chết!
Nhưng thực luôn ngược với mơ, tôi nghĩ đến đây lại cảm thấy vô cùng buồn bã, buồn đến mệt thận, thuốc ngủ cũng không ngăn được cơn buồn tiểu, tôi chỉ có thể bò lên giường. Bạn cùng phòng tôi đều là nam cả, chuẩn bị một cái bô rất tiện trong phòng. Ấy vậy nhưng tôi không tìm được cái bô, tôi trở lại giường ngủ trong hiện thực!
Bây giờ, cầu đại nhân vật đến nói với tôi, tôi không phải đang nằm mơ mà thực sự trở lại rồi!
Sau khi cùng người chơi nói rằng chủ topic đã trở lại hiện thực, chủ topic kích động liên tục gửi emoji.
Mặt ngu.jpgx10! Chỉ mất ba ngày đã qua màn bệnh dịch, lần đầu tiên tôi nằm không đến sung sướиɠ như vậy. Ở chỗ này tôi quỳ bái các vị lão đại kia, xin hỏi chân ngài còn thiếu trang sức đeo không?!
Phía sau có thϊếp chủ topic hỏi thăm sự tình từ lão làng, chủ topic không ngốc, hắn kể chuyện tếu táo đáng cười, nhưng không lộ ra bất kỳ tin tức gì.
So với chủ topic, Trương Thần không do dự nhiều như vậy, y trực tiếp hỏi Giang Vấn Nguyên: “Lão làng mà chủ topic nhắc tới là anh à?”
Giang Vấn Nguyên gật đầu: “Có một phần.”
Trương Thần vui vẻ nói: “Tốt quá! Chủ topic này rất có tiếng ở Quán Thủy khu, có thϊếp làm chứng, kết hợp với một đoạn đánh giá của Bạch Mai với anh, thêm thư đề cử của em nữa, sau khi anh gia nhập Phong Diệp có thể nhảy qua màn khảo sát, trực tiếp trở thành thành viên nòng cốt!”
Giang Vấn Nguyên trả điện thoại lại cho Trương Thần, “Cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thể gia nhập Phong Diệp. Vừa nãy tôi chưa nói với cậu, trong màn chơi tôi gặp Tả Tri Hành, anh ta mời tôi nhập đội, tôi đã đồng ý rồi.”
Trương Thần nghe tên Tả Tri Hành thì theo phản xạ có điều kiện nhíu mày, “Anh quên chuyện Tả Tri Hành hố chúng ta rồi à, gia nhập tổ chức của anh ta, anh lúc nào cũng có nguy cơ bị hố.”
Giang Vấn Nguyên ngẩn người, khi ba người hợp tác trong màn chơi đầu, tuy cuối cùng Tả Tri Ngôn hố bọn họ nhưng sau khi thất bại cũng rất có phong độ bỏ quyền lấy rối. Trương Thần đối xử tốt với cậu như vậy, Giang Vấn Nguyên không nghĩ cậu sẽ thành kiến với Tả Tri Ngôn tới mức đó.
Lại nói, Bạch Mai hình như cũng vậy. Vốn dĩ họ đã bàn bạc tốt trong trò chơi, Bạch Mai bỏ quyền lấy rối, dùng cái này làm khoản phí bồi dưỡng thêm cho cậu. Kết quả sáng nay Bạch Mai đã chuyển tiền mặt sang cho cậu, lại còn tích cực thêm bạn tốt. Đối với lão làng Tả Tri Ngôn cô ấy không có ý muốn kết giao nào.
Nói thật, có duyên với những người như vật cũng có chỗ tốt.
Mặc kệ điều kiện Trương Thần đưa ra hấp dẫn thế nào Giang Vấn Nguyên không hề dao động. Cậu đã trao đổi thân phận với Tả Tri Ngôn rồi, chiếc thuyền này, lên rồi không thể xuống. Lần này gặp Trương Thần chủ yếu Giang Vấn Nguyên muốn đưa hoa hồng giới thiệu ủy thác cho y, “Cậu và Phong Diệp đã giúp tôi rất nhiều, tiền này coi như chút thành ý cảm ơn mọi người. Nếu sau này có chuyện cần tôi thì cứ mở miệng.”
Trương Thần nhận được tiền của Giang Vấn Nguyên nhưng vẫn m ất mát như cũ. Giang Vấn Nguyên mang hành lý, không hề lưu luyến bước lên máy bay đi Kinh thị. Mấy tiếng sau, máy bay thuận lợi đáp xuống. Giang Vấn Nguyên mới đi ra từ cửa khẩu đã có hai người cao lớn mặc âu phục đến trước mặt cậu, khuôn mặt rất nghiêm túc. Một người trong đó hỏi: “Cho hỏi, ngài là Giang tiên sinh đúng không?”
Thái dương Giang Vấn Nguyên giật giật, “…Hai người là Tả Tri Ngôn phái tới?”
Hai người nam mặc âu phục nghe thấy Giang Vấn Nguyên gọi thẳng tên ông chủ thì khuôn mặt tăng thêm vẻ cung kính, gật đầu chắc nịch, “Đúng vậy, mời Giang tiên sinh đi cùng chúng tôi.”
Hai nam vệ sĩ kiêm lái xe đưa Giang Vấn Nguyên đến sơn trang xa trung tâm thành phố. Tả Tri Ngôn mua mấy ngọn núi liên tiếp, từ sân vận động các loại đến bệnh viện cỡ trung, lại đến biệt thự xa hoa, phương tiện di chuyển, nhân viên các thứ đầy đủ hết, quả thực biệt lập với xung quanh.
Giang Vấn Nguyên được dẫn đến văn phòng Tả Tri Ngôn, hắn đang họp video, ra dấu cậu ngồi chờ một chút. Giang Vấn Nguyên ngồi trên Sofa lướt diễn đàn người chơi, Tả Tri Ngôn bên kia nghe báo cáo, tùy lúc nói vài câu, đôi khi sẽ hỏi người báo cáo mấy vấn đề. Giang Vấn Nguyên đợi gần hai tiếng cuộc họp mới kết thúc. Tả Tri Ngôn giàu như vậy căn bản không cần lo kế sinh nhai, chuyên tâm ứng phó trò chơi là được. Thế nhưng hắn còn nỗ lực làm việc như vậy, dù Giang Vấn Nguyên muốn ghét giai cấp tư sản cũng không ghét anh ta được.
“Để cậu đợi lâu.” Tả Tri Ngôn rời khỏi bàn làm việc, cầm một tập tài liệu ngồi đối diện Giang Vấn Nguyên, hắn đưa tài liệu cho cậu, “Nếu đã quyết định thành lập tổ chức thì phải làm cho hoàn hảo nhất. Tôi thích làm việc theo kế hoạch, đây là bản phác thảo hôm qua của tôi, cậu xem đi.”
Giang Vấn Nguyên lật xem đại khái, tuy chỉ là dự thảo ban đầu của Tả Tri Ngôn nhưng cậu cảm thấy lấy ra dùng ngay cũng không có vấn đề gì. So với bản kế hoạch, Giang Vấn Nguyên càng tò mò tại sao Tả Tri Ngôn lại vào trò chơi hơn, hắn thích khống chế mọi thứ trong tay, tại sao lại phó thác nguyện vọng lên trò chơi Bàn tròn?”
Sau khi rời khỏi tình huống luôn phải cảnh giác trong trò chơi, khí chất Tả Tri Ngôn dịu hơn rất nhiều, đối với cặp mắt suy tư của Giang Vấn Nguyên cũng không tức giận, “Cậu không cần đoán mò, mỗi năm tôi kiểm tra sức khỏe đều rất tốt, không có bệnh nan y nào cả.”
Giang Vấn Nguyên đã trải qua hai vòng chơi với Tả Tri Ngôn, dù thân phận trong hiện thực có đeo lên người hắn hào quang vạn trượng đi chăng nữa thì trong trò chơi mỗi người đều bình đẳng. Giang Vấn Nguyên đối mặt với Tả Tri Ngôn, thái độ vẫn như xưa, “Tôi không nghĩ được anh có nguyện vọng gì không thể nỗ lực tự thực hiện.”
“Cám ơn cậu đã đánh giá cao tôi, thế nhưng tôi không phải người không gì không làm được. Xu hướng giới tính của tôi là nam, chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ kém, người nhà hy vọng tôi có thể sinh một đứa con, tôi cũng muốn mình đủ tư cách thừa kế. Dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo với tôi đều hỏng cả, lúc ấy tôi trở nên mờ mịt thì đã tiến vào trò chơi quỷ quái này.” Tả Tri Ngôn rót một ly trà, hai mắt nhìn thẳng Giang Vấn Nguyên, “Cậu thì sao, tại sao cậu lại vào đó?”
Lúc này nếu Giang Vấn Nguyên không nói nguyên nhân thì quan hệ đoàn đội của họ cũng không bị ảnh hưởng gì. Nhưng sau khi biết Tả Tri Ngôn cậu khá thưởng thức hắn, cậu coi trọng mối quan hệ này. “Người yêu tôi, Trần Miên, sau một lần gặp sự cố lạ thì mất, hung thủ mãi không bắt được. Tôi muốn điều tra rõ nguyên nhân anh ấy mất, đưa kẻ thủ ác vào ngục giam. Cho nên bị cuốn vào trò chơi.”
“Chuyện của cậu, tôi rất tiếc.” Tả Tri Ngôn không ngờ tới chuyện người yêu Giang Vấn Nguyên nói lúc trước lại là chuyện này, “Nhưng tôi nghi ngờ một chút, tại sao nguyện vọng của cậu bị phán là không thể thực hiện được, dù khó khăn nhưng vẫn luôn có hy vọng mới đúng.”
Giang Vấn Nguyên khép bản kế hoạch lại, “Vì Trần Miên là người chơi của trò chơi Bàn tròn, cái chết của anh ấy là Bàn tròn làm ra. Nếu tôi không vào trò chơi, không biết đến những chuyện trái lẽ thường này, đó thật là một ngyện vọng không thể thực hiện.”
Tả Tri Hành hỏi: “Bây giờ nguyện vọng của cậu đã không có hiệu lực nữa rồi. Cậu có nghĩ đến lỡ mình may mắn qua được trò chơi, có cơ hội đạt được ước nguyện vạn năng thì mình sẽ ước gì chưa.”
Vấn đề của Tả Tri Ngôn, Giang Vấn Nguyên đã tự hỏi rất nhiều lần, mỗi lần cậu đều không do dự cho ra đáp án giống nhau, một đáp án rất điên cuồng. Giang Vấn Nguyên cười nhạt, “Chuyện này không nói với anh được.”
Giang Vấn Nguyên không muốn nói nhiều về chuyện này, cậu chuyển đề lại về lại kế hoạch, “Mục đích tổ chức của chúng ta là thu thập rối, sống sót trong trò chơi. Tiền có thể giải quyết rất nhiều chuyện, chỉ có hai chỗ khó là thành viên tổ chức và cách thức hoạt động. Thành viên tổ chức là một khối, tôi tổng cộng mới qua ba vòng chơi, nhận thức nhiều chỗ thiếu khuyết, xem chừng còn phải dựa vào anh. Anh có thể xây được sơn trang này, thời gian chơi chắc rất lâu.”
Tả Tri Ngôn lạnh nhạt, “Dù không gì phá được quan hệ đồng đội thì cũng không tránh được giả lập kẻ phản bội của trò chơi Bàn tròn. Trước nay tôi không hề muốn lập nhóm, không có quan hệ kinh doanh quá tốt nài, thế nhưng nói đến kẻ thù thì tôi có thể cho cậu một danh sách trên dưới một trăm tên. Tôi thấy mắt nhìn đồng đội của cậu không tồi, người tài giỏi như Lý Na cũng có thể bị cậu khai quật được, vậy nhiệm vụ tìm thành viên cứ giao cho cậu đi.”
Giang Vấn Nguyên: “…” Nhân viên tốt là xứng đáng gánh nhiệm vụ nặng rồi?
“Tiếp theo!” Giang Vấn Nguyên nhả ra mấy chữ, “Phương thức hoạt động anh đưa ra trong kế hoạch là hai hoặc hơn hai người lập nhóm vào trò chơi. Anh đã tìm được cách tránh việc trở thành kẻ phản bội rồi sao?”
Tả Tri Ngôn nghe được vấn đề này thì cau mày hỏi lại: “Cách giải quyết không phải ở chỗ cậu sao. Lấy biểu hiện trong trò chơi của cậu đánh giá trong trò chơi sẽ ở top đầu. Thế mà cậu lại rơi xuống gần cuối với Bạch Mai, tôi đã hỏi Bạch Mai rồi, cô ấy nói có thể do tác dụng của tơ hồng.”
Lần thứ hai Giang Vấn Nguyên xem xét lại mục bán tơ hồng, mục đó được đẩy lên top. Vài người chơi bị hại kể tơ hồng căn bản không dùng được, đồng đội của họ vẫn trở thành kẻ phản bội. Người bán đó cũng lặn mất, cách liên hệ không thấy tăm hơi, không cách nào tìm được.
Tả Tri Ngôn nghe xong lời Giang Vấn Nguyên thì nói, “Tuy tơ hồng không tránh được việc trở thành kẻ phản bội nhưng cũng là một manh mối rất giá trị. Rốt cuộc cái vòng kia có thể buộc cậu và Bạch Mai lại gần nhau, sử dụng thủ đoạn thực tế làm ảnh hưởng đến trò chơi Bàn tròn, người kia là một nhân tài.”
Giang Vấn Nguyên thở dài, cậu giao thiệp và phương thức thanh toán cho Tả Tri Ngôn, “Anh xem đi, người này vì tiền đem bán đồ khi kỹ thuật chưa thành thạo, có thể là nhân tài đó nhưng không thích hợp làm đồng đội.”
Tả Tri Ngôn đem cách liên lạc của tên lừa đảo giao cho bộ phận công nghệ thông tin của hắn rồi không quản nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên thử qua một lần tất cả các loại vận động nặng ở sân vận động. Tả Tri Ngôn đã kiên trì luyện tập cường độ cao thời gian dài, không nghĩ đến Giang Vấn Nguyên trừ chuyện bơi lội thì những hạng mục khác đều đuổi kịp tiết tấu hắn ta.
Sau lần huấn luyện nọ, Tả Tri Ngôn kinh ngạc nói với Giang Vấn Nguyên: “Tố chất thân thể cậu rất tốt!”
Giang Vấn Nguyên thản nhiên nói chuyện huấn luyện với Trần Miên cho hắn, bảo mật tin tức nửa năm trước cũng là Trần Miên làm, nhưng cậu không nói chuyện con rối không mặt kia, “Trần Miên làm rất nhiều chuyện cho tôi.”
Tả Tri Ngôn không thích việc đánh giá người đã khuất, hắn chuyển đề tài đến kẻ lừa đảo bán tơ hồng, “Kẻ lừa đảo kia rất thần bí, ba ngày nay đội công nghệ thông tin của tôi không đào được tin tức hữu dụng gì. Giờ họ đang căn cứ giao dịch của Bạch Mai và hắn ta để điều tra, chắc phải một thời gian nữa mới có tin tức.”
“Ừm.” Giang Vấn Nguyên không sốt ruột với tên lừa đảo kia lắm, cậu cầm khăn lông lau mặt, “Tôi cảm thấy hình như chúng ta quên mất chuyện quan trọng nào đó.”
Tả Tri Ngôn cũng lật lại chuyện mấy ngày nay, “Có hả? Sao tôi không phát hiện?”
Giang Vấn Nguyên: “… Lý Na.”
Tả Tri Ngôn: “…”
Lý Na đang đau khổ chờ điện thoại ở một Thành phố khác: QAQ
Tả Tri Ngôn yên lặng bấm số Lý Na để lại cho hắn.
Lý Na nhấn nút nhận, giọng nói uể oải, “Alo?”
Tả Tri Ngôn hắng giọng, “Tôi là Tả Tri Hành.”
Giọng nói Lý Na lập tức cao lên, “Anh Tả a ——!! Em cuối cùng cũng đợi được điện thoại anh!!”
Tả Tri Ngôn quét sạch nắm áy náy còn trong lòng, “Sau khi về hiện thực không liên hệ cô ngay là đang kiểm tra cô, xem sau khi về hiện thực thì cô có nỗ lực gì không.”
Lý Na chột dạ, “Chạy 5km có tính không…”
Tả Tri Ngôn thuận nước đẩy thuyền, “Không đủ, bây giờ tôi giao cho cô một nhiệm vụ, nếu cô có thể chạy liên tục 15km đường dài, hít xà 30 cái, hít đất 30 cái và thục xì dầu 30 cái thì gọi lại cho tôi.”
Lý Na: “Anh Tả, em sẽ không phụ sự mong chờ của anh!”
Tả Tri Hành ừ một tiếng, ngắt điện thoại.
Giang Vấn Nguyên nghe được toàn bộ cuộc gọi loa ngoài: “…”
Có thể đối xử với một em gái như vậy, không trách được anh không có bạn, Tả Tri Ngôn.
…
------oOo------