Chương 31: Nam chính lại đến
Chiếc giỏ tre nhỏ treo trên giá hoa khẽ đung đưa. Dường như có thứ gì đó nhảy từ giỏ tre xuống đất. Trên mặt đất xuất hiện những dấu chân hoa mai nho nhỏ mà mắt thường không thấy được, lặng lẽ đến gần Hạng Dương.
Con chuột nhỏ khựng lại, vù một tiếng chui vào túi, đầu nó lao đυ.ng trúng mông cậu ta, nhưng vẫn cố chui xuống vào sâu hơn
Có chuyện gì vậy?
Hạng Dương đang thắc mắc thì Hà Ngự bưng một bát cháo đi ra:
"Chuyện gì vậy?"
Lại là nam chính, phiền phức quá đi mất!
Hạng Dương sửng sốt: "Không có gì, không có gì, ha ha ha..."
Da mặt của người mới còn mỏng, bản thân mình lén đem theo chuột thực khí đến thăm dò người ta, thật sự rất ngại.
"Là cậu sao, sao cậu lại tới đây?" Hạ Ngự hỏi.
"Tôi đến…tôi đến để mua một con búp bê!" Hạng Dương nhanh chóng tìm được lý do.
Cậu ta lấy ngẫu nhiên một con búp bê từ trên kệ xuống và nói: "Tôi muốn mua cái này!"
Hà Ngự nhắc nhở: "Cậu chắc chắn chứ?"
Đó chính là con búp bê đan bằng mây mà lúc trước cậu đã mua, hoàn toàn là đan thủ công chứ không phải hàng sản xuất đồng loạt mua từ xưởng sản xuất búp bê. Cậu giữ mấy cái mình thích lại, số còn lại thì để trong cửa hàng. Khi mua cũng không được rẻ nên giá bán ra cũng sẽ cao hơn.
Lúc này Hạng Dương mới chú ý đến bảng giá, hơi hốt hoảng.
"Tôi, tôi lấy nhầm rồi." Cậu ta nhanh chóng đặt con búp bê bằng mây xuống, cầm lên một con búp bê nhỏ bình thường bên cạnh: "Tôi muốn mua cái này."
Hạng Dương nhanh chóng trả tiền, lấy đồ rồi rời đi. Những dấu chân nhỏ trên mặt đất quay trở lại giàn hoa, khẽ nhảy vào trong giỏ. Chiếc giỏ tre khẽ di chuyển, lay động những chiếc lá củ cải xanh đang treo, giống như có ai đó kiêu ngạo mà vẫy vẫy cái đuôi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Hạng Dương thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng chủ cửa hàng nhìn qua là một thanh niên có ngũ quan hài hòa, nhưng Hạng Dương luôn cảm thấy trên người cậu ta có gì đó khiến cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực, không có mục đích thì không sao, nhưng khi muốn kiểm tra thì lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
Khi trở về nơi ở, Hạng Dương lấy chuột thực khí từ trong túi ra, để trong lòng bàn tay: "Tiểu Bảo, có phải mày đã phát hiện được gì không?"
Tiểu Bảo điên cuồng lắc đầu.
Tiểu Bảo cái gì cũng không biết! Tiểu Bảo không muốn đi đến đó nữa! ! Ở đó có mèo ! !
Hạng Dương không hiểu tiếng chuột, không giao tiếp nên cuối cùng đành bỏ cuộc. Bởi vì phản ứng bất thường của Tiểu Bảo nên cậu ta vẫn cảm thấy cửa hàng búp bê có gì đó không ổn. Nhưng Tiểu Bảo không chịu đến cửa hàng búp bê đó nữa, nên Hạng Dương chỉ có thể một mình thường xuyên chạy đến cửa hàng đó, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.
Người mới nên da mặt mỏng nên mỗi lần đến đây đều mua một con búp bê, vô tình nâng cao thành tích bán hàng cho Trần Thạch.
Trần Thạch rất hoan nghênh cậu ta, nhưng Hà Ngự lại không thích:
"Tại sao cậu, một chàng trai trẻ tuổi như vậy, mua nhiều búp bê để làm gì?"
Hạnh Dương bức xúc: "Tôi thích búp bê thì sao chứ?"
"Tiền lương của cậu có đủ để cậu chi tiêu mỗi ngày như thế này không?" Hà Ngự hỏi.
Hạng Dương: …Nói trúng vào chỗ đau rồi.
Các sản phẩm mà Hạ Ngự nhập vào đều là hàng chất lượng cao và giá búp bê bình thường cũng không thấp. Mua liên tiếp mấy ngày thì cậu còn ráng nổi, nhưng cứ tiếp tục mua như thế… Thì tháng này cậu ta chỉ có thể ăn bánh bao và dưa chua.
Hạng Dương sờ sờ túi, đột nhiên nở nụ cười tỏa nắng với Hà Ngự: "Ông chủ, cửa hàng của anh còn tuyển người không?"
"Không tuyển, Không tuyển!"
Cho dù có muốn tuyển người, thì cũng không tuyển cậu!
"Ồ." Hạng Dương tiếc nuối rời đi.
Ngày hôm sau, buổi sáng Hà Ngự thức dậy, thu dọn đồ đạc, mở cửa hàng, thì thấy Hạng Dương đang đứng dựa vào tường, trên tay cầm mấy cái túi.
Hà Ngự: "...Sao cậu lại tới đây?"
Hạng Dương đang ngủ gật, vừa nhìn thấy Hà Ngự, vô thức nở nụ cười tỏa nắng: "Ông chủ, anh mở cửa rồi à? Ăn sáng chưa? Tôi có mang hoành thánh đến đây!"
Cậu ta giơ chiếc túi đang cầm lên, mùi thơm của hoành thánh tỏa ra cùng với hơi nước.
Hà Ngự vô thức nuốt nước miếng.
"Vào đi."
Súp hoành thánh được hầm từ xương, bên trong có rong biển và tôm khô, nước súp trong và thơm, hoành thánh được làm theo kiểu miền Nam, da mỏng và nhỏ, có một ít thịt cuộn quanh mép rất thích hợp cho bữa sáng.
Trần Thạch giả vờ như đã ăn sáng rồi mới đi làm, lặng lẽ nuốt nước mắt thất vọng rơi xuống khóe miệng.
Ngửi mùi thơm mà không nếm được là loại cực hình gì?
Sau khi Hà Ngự ăn xong hoành thánh do người khác mang đến, cậu ngại đến mức không dám đuổi cậu ta đi nữa. Hạng Dương ở lại trong cửa hàng, giống như một nhân viên trong cửa hàng giúp Trần Thạch quét dọn, ở trong cửa hàng cả buổi sáng.
Sau đó, mỗi ngày Hạng Dương đều mang đồ ăn ngon đến, có khi là buổi sáng, có khi là buổi chiều, nhưng không bao giờ mang đồ giống nhau đến. Cậu lớn lên ở thành Tấn Nam, đầu đường cuối hẻm chỗ nào có đồ ăn ngon, cậu ta đều biết hết.
Mấy ngày sau, cuối cùng thì Hà Ngự không nhịn được nữa, ra hiệu với cậu ta: "Cậu không cần phải đi làm sao?"
Nam chính nhận lương của Cục Linh Sự rồi chạy đến cửa hàng của mình làm miễn phí hình như không được tốt lắm?
Hạng Dương xấu hổ, mơ hồ nói: "Gần đây công việc của tôi không được bận lắm."
Gần đây phân cục Cục Linh Sự ở thành Tấn Nam rất bận rộn, nhưng Hạng Dương là người mới, vẫn đang ở giai đoạn cần người khác hướng dẫn. Trừ linh có thể nguy hiểm đến tính mạng, trừ phi là nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm thấp, nếu không Hạng Dương không thể đi một mình. Bây giờ Cục Linh Sự bận rộn, tiền bối không có thời gian hướng dẫn nên cậu ta đang rất rảnh rỗi.
Cậu ta nhanh chóng chuyển chủ đề: "Khoai tây viên mà tôi lần này mang đến có ngon không? Tôi mua ở cửa hàng trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Họ bán món này lâu năm rồi, mùi vị rất ngon!"
Hạng Dương lại trong cửa hàng nửa ngày rồi mới rời đi.