Sau khi Hữu Hữu ăn no, Tô tam thiếu bế cô bé bước ra ngoài: “Anh trai sẽ dẫn em đi ăn ngon.”
Kết quả, trên đường anh gặp phải Chu Dịch.
Tổ chương trình và nhân viên đều biết rằng Tô Thời Thu và Chu Dịch không hợp nhau, cả nhân viên và trợ lý đều kiên quyết ngăn cản hai người họ gặp nhau một mình.
Ai có thể ngờ rằng việc hai người gặp nhau không gian hẹp lại là sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Ánh mắt họ gặp nhau giữa không trung, những tia lửa lóe lên.
Tô Thời Thu là người đầu tiên quay mặt đi, anh không thể chỉ vì một kẻ ngu ngốc mà dọa công chúa nhỏ trong tay mình.
Khi anh chủ động rút hỏa lực, Chu Dịch sửng sốt, sau đó liền nheo mắt liếc nhìn thiết bị giám sát bên cạnh.
"Này, anh Tô, thật xin lỗi, hôm nay anh lại phải giao cảnh quay cho em, em thực sự không cố ý, là đạo diễn cho rằng em thích hợp hơn anh, anh sẽ không tức giận chứ?”
Tô Thời Thu nhìn thấy cô bé trong lòng mình đang nhìn Chu Dịch, liền nhanh chóng che mặt bé lại: “Đừng nhìn vào những thứ bẩn thỉu, sẽ bị đau mắt hột".
Chu Dịch nghe thấy điều này, cao giọng và cười nói : "Tôi là đồ bẩn thỉu, vậy anh Tô là gì? Con rệp cống ngầm?"
Nghe xong, Hữu Hữu mím môi..
Nhìn thấy Tô Thời Thu vẫn thẳng tắp đi về phía trước, Chu Dịch sắc mặt thay đổi, Tô Thời Thu từ khi nào tính tình lại tốt như vậy?
"Anh Tô, đứa trẻ trong tay anh từ đâu đến vậy? Nó xấu xí thật, trông nó có chút giống anh, chắc không phải là con gái ngoài giá thú của anh chứ?"
Anh ta muốn chọc giận Tô Thời Thu, anh không tin anh ta vẫn có thể chịu đựng được.
Tô Thời Thu đặt đứa bé xuống và nói: "Này, bịt tai và nhắm mắt lại."
Thấy cô bé vâng lời, anh quay người lao về phía Chu Dịch, không biết rằng Hữu Hữu phía sau đã mở mắt. .
Thấy anh ba chiếm thế thượng phong, cô bé nhìn quanh sợ bị nhìn thấy.
Sau đó cô nhìn thấy camera giám sát trên tường.
Cô biết đó có thể ghi hình.
Không thể để lại bất kỳ bằng chứng nào cho thấy anh ba đã đánh người.
Sau khi đánh bại tên ngốc đó, Tô Thời Thu cảm thấy sảng khoái và ôm Hữu Hữu rời đi.
Chu Dịch từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt cười toe toét, lau máu mũi.Thật đáng để đánh đổi với tư liệu sống có thể khiến Tô Thời Thu ngã xuống.
Anh nhìn về phía máy ảnh một cách tự hào.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của anh đờ đẫn như một con gà.
Không biết từ lúc nào toàn bộ máy ảnh đã được bọc trong khăn giấy!