Lúc Cố Dĩ An bị Ôn Thần húc mạnh, thì cũng đạt đến cao trào.
Dù rằng Ôn Thần chỉ cắm vào rồi nhấp vài cái là bắn ra, nhưng cô lại chỉ mới nếm thử tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa liều thuốc mà đêm nay cô uống lại gấp đôi so với trước kia, cơ thể quá mẫn cảm, nhất là khi nghe thấy tiếng thở dốc khàn khàn khi bắn tinh kia của anh, âʍ đa͙σ cô chợt thít chặt lại, một dòng điện xẹt qua khắp toàn thân cô, loại kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến muốn khóc đó lan tràn ra từ sâu bên trong tiểu huyệt.
“Cao trào rồi à?” Cảm nhận được âʍ đa͙σ của cô co rút lại thật chặt, qυყ đầυ nóng bỏng vì dòng nước mà cô phun ra, lại nhìn thấy biểu cảm thoải mái hưởng thụ của cô, Ôn Thần cực kỳ có cảm giác thành công. “Anh cứ nghĩ rằng lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ sẽ không khiến em sung sướиɠ, nào ngờ tiểu yêu tinh nhà em lại mẫn cảm đến thế.”
“…” Ai? Anh hả? Lần đầu tiên à?
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Ôn Thần liếʍ môi cười: “Nếu đây không phải là lần đầu tiên của anh, thì sao anh có thể bị em kẹp đến bắn ra nhanh như thế được?”
Sau khi bắn tinh xong thứ kia vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, anh chôn sâu bên trong cô không nỡ rút ra, tưởng tượng đến khi nãy cô kẹp anh chặt như thế, anh đột nhiên cắm mạnh vào bên trong một cái.
“A… Đau…” Cố Dĩ An duỗi tay đẩy vai anh. “Căng quá…” Bên trong toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Anh không muốn khiến cô không thoải mái, nên chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ hơi mềm ra. Trên phần cán thịt thật dài dính đầy chất nước màu đỏ nhạt, dù rằng đã đoán được đêm nay là lần đầu tiên của cô, trong lòng Ôn Thần thật ra vẫn có một chút kích động.
Ôn Thần cũng không phải là kiểu trai thẳng ung thư có chứng thích quan hệ với xử nữ, anh cũng không quan tâm tới việc trước kia Cố Dĩ An có từng có tình sử làʍ t̠ìиɦ cùng với ai khác chưa, anh chỉ quan tâm đến việc thể xác và tinh thần của người phụ nữ này trong tương lai đều chỉ thuộc về mình mà thôi.
Ôn Thần nhớ rõ lần đầu tiên gặp Cố Dĩ An là ở quân khu Tây Bắc, khi đó anh đã hai mươi sáu tuổi, bởi vì bố anh bị bệnh nằm viện, Ôn Ngôn em gái anh lại mắc bệnh trầm cảm, bên phía nhà họ Ôn giục anh xuất ngũ về nhà tiếp quản công ty. Anh vốn không có ý định xuất ngũ sớm như vậy, nhưng khi suy xét đến người nhà, nên vẫn nộp đơn xin xuất ngũ trước cho Lục Diệu khi đó vẫn còn là thiếu tướng.
Ngày xuất ngũ chính thức hôm đó, anh gặp được Cố Dĩ An thân là phó thị trưởng Hoa Thành đến quân khu thăm hỏi.
Anh nhớ rất rõ ngày hôm đó Cố Dĩ An mặc một chiếc váy đầm màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xám đậm, vấn kiểu tóc xưa không hợp với độ tuổi của cô, khuôn mặt thoạt nhìn còn đen hơn so với một gã đàn ông thô lỗ như anh.
Biết cô là em họ của chiến hữu Thượng Quân Ngạn, tốt nghiệp trường y, chỉ thực tập ở bệnh viện nửa năm đã bắt đầu chuyển sang làm chính trị dưới sự sắp xếp của người nhà họ Cố, trước tiên là làm trợ lý thị trưởng An Thành, sau đó lại vì năng lực xuất sắc mà được thăng chức lên làm huyện trưởng huyện An, chỉ trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi, dưới sự quản lý của cô, kinh tế của huyện An đã phát triển mạnh mẽ hơn, GDP sắp đuổi kịp và vượt qua cả An Thành.
Nửa năm sau đó huyện An thành công trở thành khu đô thị mới của An Thành, Cố Dĩ An lại thăng chức, được tỉnh ủy điều đến Hoa Thành – khi đó vẫn còn là một thành phố cực kỳ nghèo khổ - đảm nhiệm chức phó thị trưởng.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, lại trở thành phó thị trưởng trẻ tuổi nhất của nước Z, bố là thị trưởng Bắc Thành – Cố Hoa Đông, cậu lại là tổng thống Thượng Đông Hải, đối với việc thăng chức quá nhanh này của cô, đương nhiên cũng sẽ có khá nhiều lời phê bình.
Ban đầu Ôn Thần cũng cảm thấy Cố Dĩ An dựa vào mối quan hệ của người nhà họ Cố nên mới thăng chức nhanh như thế, nhưng trong một lần đi dự hội nghị về việc quy hoạch khai phá nông thôn mới ở huyện thành, đối mặt với ống kính tường thuật trực tiếp, tất cả các quan chức đều giơ tay biểu quyết tán thành việc xây dựng nông thôn mới thành xã khu cao tầng để gia tăng thêm diện tích đất trồng trọt, chỉ có mình cô là phản đối.
Trong buổi hội nghị được phát sóng trực tiếp kéo dài hai tiếng đồng hồ, cả quá trình Cố Dĩ An gặp nguy không loạn, một thân một mình khẩu chiến với các quan chức, thuyết phục từng người rồi lại đưa ra phương án quy hoạch hợp lý: Chọn một khu vực triển khai thí điểm thôn xã khu, cứ ba thôn hợp thành một xã khu, chính phủ trợ cấp cho xã khu này một trăm năm mươi nghìn, mỗi hộ đóng góp năm mươi nghìn để xây dựng một tòa nhà nhỏ hai tầng có sân vườn.
Phương án này có được sự ủng hộ của toàn bộ thôn dân, bởi vì so với việc sống trong các tòa nhà cao tầng, bọn họ vẫn thích mỗi nhà sống độc lập trong một khoảng sân hơn.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, những lời phê bình của công chúng đối với việc thăng chức của Cố Dĩ An cũng hoàn toàn biến mất, bọn họ đều cho rằng cô ấy là một vị cán bộ biết suy nghĩ cho nhân dân.
Lần này Cố Dĩ An đến quân khu Tây Bắc để thăm hỏi, tất cả các chiến hữu trong quân đội đều lén gọi cô là “Bà Đầm Sắt” và “Hoa Mộc Lan”.
Lúc đó Ôn Thần cũng không chú ý mấy đến Cố Dĩ An, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ như cô quá lý trí, ngoại trừ giới tính là nữ ra thì các phương diện khác đều giống một người đàn ông.