Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (H)

Chương 29

“A…” Cổ bị anh cắn đau điếng nhưng Cố Dĩ An lại có cảm giác hưng phấn, cách một lớp áo sơ mi, móng tay của cô véo lấy bờ vai anh, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh quấn chặt lấy phần eo săn chắc của anh.

“Mẹ…” Ôn Thần không nhịn được mà chửi, lại cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa non mềm của cô mà mυ'ŧ mạnh, sau đó lần nữa động thân ủi thật mạnh, dươиɠ ѵậŧ đã cương đến độ như muốn xuyên thủng cả cái quần.

Muốn làm nhưng lại không thể làm! Mẹ nó, thật là quá giày vò!

Anh cởi bỏ dây lưng, cởi cả quần lẫn qυầи ɭóŧ ra ném xuống đất, nắm lấy qυყ đầυ đang bừng bừng khí thế cọ cọ với nhục huyệt không ngừng phun nước, cố gắng giữ lý trí để chỉ cọ xát với âm đế và hạt đậu kia mà không run tay cọ xuống phía dưới. Ôn Thần không chắc chắn đêm nay liệu chính anh có thể chịu đựng được hay không.

Bởi vì đêm nay yêu tinh dưới háng này thật sự quá lẳиɠ ɭơ!

“Đừng cọ nơi đó, mau cắm vào đi, ưm ưm… Bên trong ngứa quá, a a…” Trong cơn say chuếnh choáng, Cố Dĩ An chỉ muốn nói hết ra cảm giác chân thật của cơ thể mình. “Nóng quá… A a… Nơi đó của anh nóng quá, ưm ưm… Em muốn, em không muốn anh cọ, em muốn anh cắm vào…”

Ôn Thần vừa thở dốc vừa mυ'ŧ lấy cổ cô, mỗi một lần đều mυ'ŧ, cắn thật mạnh. Anh đổi vị trí xuống phần xương quai xanh của cô, vừa mυ'ŧ vừa cắn, cây gậy thịt thô lớn giữa hai chân tàn nhẫn mà chọc về phía trước, va chạm với âm đế của cô. Anh sắp không thể chịu đựng nổi loại giày vò này rồi, chỉ ma sát ở bên ngoài hoàn toàn không thể thỏa mãn được, càng ma sát thì lại càng muốn cắm vào mà làm!

“Cho em… A a… Ngứa chết mất, ưm ưm… Ôn Thần… Ưm ưm, Ôn Thần…” Cảm giác ngứa ngáy khiến cho Cố Dĩ An không ngừng gọi tên anh, eo mông lắc lư tới lui. “Ôn thần cho em đi… Em muốn…”

“Muốn cái gì hả?!” Ôn Thần ngẩng đầu lên khỏi hõm xương quai xanh cô, hai mắt đỏ rực. Anh thở dốc, nhẫn nhịn đến mức trán đã ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Muốn anh cắm vào trong.” Cố Dĩ An nhắm mắt lại, vừa ngứa vừa xấu hổ. “Cho em đi…”

“Muốn cái gì cắm vào?!” Ôn Thần đang đánh cược, anh cá rằng cô không dám nói ra cái từ đó, bởi vì chỉ cần cô dám nói ra thì đêm nay anh sẽ dám làm thật!

Cái miệng nhỏ của Cố Dĩ An khẽ nhếch lên, trên mặt tràn đầy biểu cảm đau khổ khó chịu, vốn cô cũng chỉ hơi say, hơn nữa thuốc đã phát huy tác dụng nên mới muốn bị anh cắm vào thật sự như thế; cô nghĩ rằng chỉ cần học theo cách diễn viên trong phim người lớn chủ động quyến rũ là có thể trêu chọc người đàn ông này, khiến anh hoàn toàn mất khống chế mà cắm vào, không ngờ rằng anh lại không để cho bản thân mình bị cô dắt mũi!

Còn bảo cô phải nói ra cái từ đó nữa chứ…

Sao cô có thể nói cho được?

Hai tay Cố Dĩ An nắm chặt khăn trải giường dưới thân, rối rắm cắn môi dưới, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, nhưng lại chẳng thể nào nói được nên lời: “Muốn cái kia của anh… Cái kia của anh cắm vào...”

“Cái gì, nói!” Giờ phút này Ôn Thần có một loại hưng phấn và mong chờ khó lòng diễn tả được thành lời.

Chỉ cần cô nói thôi! Chỉ cần cô nói ra thôi!

Nhưng chờ đợi mấy chục giây lại chỉ thấy cô cắn môi dưới đến sắp trầy da, mà không thấy cô mở miệng, Ôn Thần đành từ bỏ, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống, khàn giọng an ủi: “Không nói được thì thôi, không cần phải tự làm đau mình. Anh thấy mà đau lòng, nếu muốn cắn thì cắn anh này.”

Cố Dĩ An suýt chút nữa là òa khóc, nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh: “Nhưng em muốn cho anh! Em muốn giao toàn bộ bản thân mình cho anh!”

“Đừng khóc.” Anh hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô, rồi lại hôn lên đôi môi kia, dịu dàng dỗ dành. “Em đã làm rất tốt rồi, anh có thể cảm nhận được em thật sự muốn giao chính mình cho anh mà.”

Nhưng càng dỗ dành thì cô lại càng khóc dữ dội hơn.

Ôn Thần thật sự không thể nhìn thấy cô khóc được, vì để giúp cô di dời sự chú ý, anh tách hai chân cô ra, chui đầu vào giữa hai chân cô, há miệng ngậm lấy âʍ ɦộ của cô mà cắи ʍút̼.

“A…” Tiếng rêи ɾỉ pha lẫn với tiếng khóc nức nở vang lên, Cố Dĩ An cong lưng nắm lấy khăn trải giường ở dưới thân, nơi đó bị anh liếʍ đến phát ngứa. “A a… Đừng mυ'ŧ nơi đó… Xin anh đấy…”

Cố Dĩ An càng nghẹn ngào cầu khẩn, thì Ôn Thần càng liếʍ mạnh hơn, mυ'ŧ sạch lấy dòng nước mà tiểu huyệt của cô tiết ra. Đầu lưỡi đó thọc vào rút ra trong tiểu huyệt mềm mại xinh xắn, anh lại dùng ngón tay tách môi âʍ ɦộ ra, ngón cái có vết chai mỏng xoa bóp mạnh lên đầu âm đế của cô.

“A a a…” Cô ngửa đầu há miệng, ngón chân đạp mạnh lên khăn trải giường, vươn tay túm tóc của anh, kêu lên. “Ưm ưm… Ngứa quá, a a… Ôn Thần cho em đi… Xin anh cho em đi… Xin anh đấy…”

Mặc cho cô có cầu xin thế nào đi chăng nữa, thì Ôn Thần cũng chỉ liếʍ huyệt cho cô mà thôi. Cô càng kêu vang bao nhiêu, thì ngón tay cái càng tàn nhẫn mà xoa nắn âm đế của cô bấy nhiêu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế chỉ vì khiến cho người phụ nữ này cao trào sớm một chút, đừng có mà lại tra tấn chính mình nữa!

“A a… Không được… A a…” Cố Dĩ An điên cuồng lắc đầu, bị ngón tay của anh xoa âm đế vừa ngứa vừa tê, cũng thật sự không muốn để cho anh tiếp tục làm như thế nữa. Cô thật sự không thể chịu nổi sự đùa bỡn như vậy của anh. “Ưm ưm…”

Không được, sắp chịu không nổi nữa rồi, một khi đã cao trào rồi thì nhất định không còn muốn nữa.

Đêm nay phải giao toàn bộ bản thân cho anh, không thể lại lùi bước được!

“Ôn Thần… A a… Cho em, cho em… A a… Cho em côn ŧᏂịŧ lớn! Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh cắm vào!”

Cô khó chịu đến mức òa khóc, chỉ muốn bị anh lấp đầy, chỉ muốn hoàn toàn thuộc về anh.

Nghe cô nói ra cái từ kia, Ôn Thần giống như một con sói đã đói bụng rất lâu mà ngẩng đầu lên, đôi mắt bốc cháy lửa dục đỏ rực: “Lặp lại lần nữa xem!”

Cố Dĩ An mở đôi mắt ướŧ áŧ, không hề trốn tránh mà đáp: “Côn ŧᏂịŧ lớn! Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh… A…”

Căng quá!

Anh thật sự đã cắm vào rồi…

Ôn Thành nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của mình cuối cùng đã cắm vào trong tiểu huyệt của cô, côn ŧᏂịŧ màu tím đen và tiểu huyệt non mềm của cô hình thành sự tương phản rõ rệt, hình ảnh cực kỳ dâʍ đãиɠ. Anh bị âʍ đa͙σ của cô kẹp đến suýt chút nữa là bắn ra, nhịp thở kích động dồn dập, đè eo cô lại để không cho phép cô chạy trốn, lại một lần nữa động thân ủi vào bên trong!

“A… Đau quá…” Cảm giác sung sướиɠ bị đau đớn thay thế trong nháy mắt. “Đau quá, ưm… Ôn Thần… Đau quá…”

Ôn Thần biết vừa rồi mình đã phá tan tầng cách trở kia là gì, côn ŧᏂịŧ đã cắm vào toàn bộ và hoàn toàn chiếm hữu cô, cảm nhận được sự ấm áp và chặt khít ở bên trong cô. Đây là lần đầu tiên anh hưởng thụ được cảm giác sung sướиɠ khi chân chính cắm vào trong, cả thể xác lẫn tinh thần đều đạt được thỏa mãn, nhưng theo sát đó chính là ham muốn bắn tinh…

Trước kia anh không hề tin cái gọi là xử nam trong lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, khi cắm vào thì sẽ lập tức bắn ra, nhưng lúc này anh mới hiểu được, trước kia là do anh đánh giá quá cao chính mình rồi.

“Bảo bối, em đừng kẹp chặt như thế, em mà kẹp anh vậy thì anh sẽ không nhịn được mà muốn bắn ra.” Mồ hôi trên trán chảy xuống, áo sơ mi trắng bị mồ hôi trên lưng thấm ướt, nhìn thấy cô đau đến độ cắn môi cau mày, anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh biết em đau, đều tại anh, tại anh quá thô lỗ, em đừng cắn mình, cắn anh này.”

Anh hôn môi cô, nếm được vị nước mắt mặn chát và ướŧ áŧ, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong tiểu huyệt cô cố gắng không nhúc nhích, nhưng anh thật sự không thể nhịn được. Cô kẹp chặt quá! Ham muốn bắn tinh đó vốn không phải là thứ mà anh có thể khống chế được.

“Xin lỗi em, bảo bối.”

Dứt lời, anh ngậm lấy môi cô, đè hai tay cô lại, thọc mạnh vài cái vào hoa tâm của cô!

“Ưm… A a… Ưm” Đau quá, Cố Dĩ An túm chặt lấy tay anh, khi năm ngón tay của cô và năm ngón tay của anh cũng khép lại, nơi sâu nhất trong tiểu huyệt đột nhiên bị một thứ gì đó nóng bỏng dội lên, khi nhận ra người đàn ông đang ở trên người mình bắn tinh, âʍ đa͙σ lại càng co chặt hơn. “Ưm a…”

“Mẹ nó… Ưm…” Trong quá trình bắn tinh, Ôn Thần cũng phát ra tiếng than nhẹ ồm ồm khàn khàn.