Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 27

Sắc mặt Sở Tiêu Hành biến đổi, “Chu Tử Mộc là ai?”

“Một nam minh tinh nổi tiếng.” Sở Mạt bổ sung thêm, “Đặc biệt được nhiều con gái yêu thích.”

Mắt thấy sắc mặt Sở Tiêu Hành càng ngày càng đen lại, Trần Mạch nói: “Nếu không tao hỏi Chu Tử Mộc xem bọn họ hiện tại đang ở đâu nhé?”

“Mày quen sao?” Sở Tiêu Hành nhìn về phía anh ta.

Trần Mạch gật đầu, “Mày từ từ a.”

Trần Mạch có đầu tư vào lĩnh vực giải trí, Chu Tử Mộc lần này huỷ bỏ hợp đồng với công ty chủ quản cũ cũng là may mà nhờ có anh ta hỗ trợ. Đương nhiên anh ta không phải làm người tốt không, hai người cũng có hiệp nghị hợp tác.

Trần Mạch gọi điện thoại xong, quay trở lại bên cạnh Sở Tiêu Hành, nói: “Bọn họ đang ở quán bar, hay là chúng ta cùng nhau qua đấy nhé?”

Sở Tiêu Hành đã lười nói nhiều lời, lập tức cất bước rời đi.

Trần Mạch đuổi kịp bước chân anh.

Sở Mạt nhìn bóng lưng hai người bọn họ, muốn đuổi theo nhưng lại không quá dám.

Cô ta cùng người anh này không hay chơi với nhau, hơn nữa địa vị gia tộc của anh với hơi thở người sống chớ lại gần kia làm cô ta vẫn luôn có một nỗi sợ hãi vô hình.

Hứa Tri Li đi đến bên cạnh Sở Mạt, hỏi: “Anh ấy đi đâu thế?Sao mới tới đã đi luôn rồi?”

Sở Mạt nhún vai, “Có việc gấp nên đi luôn rồi.”

Hứa Tri Li rũ mắt xuống, trong lòng tràn đầy sự chua xót cùng nỗi thất vọng.

Vừa rồi Sở Tiêu Hành tới đây cô ấy thậm chí còn ôm một tia hy vọng rằng có lẽ anh sẽ qua tìm cô……

Nhưng thẳng đến khi anh rời đi cũng không thèm liếc nhìn lấy cô một cái.

Sở Mạt nhận ra cô đang tụt mood, trấn an: “Chị yên tâm, một ngày nào đó anh em sẽ suy nghĩ cẩn thận lại rồi quay lại với chị.”

Hứa Tri Li nở một nụ cười chua xót, “Chị thật sự hận bản thân mình trước đây……”

Khi đó cô ấy là bạn gái danh chính ngôn thuận của Sở Tiêu Hành, có thể vô tư đi bên cạnh anh, cũng chỉ có cô mới có thể tiếp cận anh.Chỉ là cô từ nhỏ đến lớn đã được nuôi dạy trở nên kiêu ngạo cùng một chút sự rụt rè, làm cô vẫn luôn giữ giá, chưa bao giờ chủ động thân mật cùng anh.

Cô hy vọng anh cưng chiều dỗ dành cô như bao người theo đuổi khác, nhưng anh vẫn luôn rất bận,cô là vị hôn thê của anh,anh cũng không có bao nhiêu thời gian dành cho cô, càng đừng nói đến việc tốn tâm tư theo đuổi cô. Cô khi đấy tâm cao khí ngạo, quyết định dạy cho anh một bài học, vào đêm trước hôm đính hôn, không nói một tiếng đã rời đi rồi.

Kết quả cuối cùng người thua cuộc hoàn toàn là bản thân cô……

Hiện giờ anh đối xử với cô như vậy,cô ngược lại càng không thể quên được anh, trong lòng càng cảm thấy hối hận và không cam lòng, làm cuộc sống hàng ngày của cô ấy bất an, giống như lâm vào một ma trận. Mỗi ngày đều phải tự đặt ra cho mình một ngàn cái giả thiết, nếu lúc trước không tùy hứng, nếu lúc trước đối cử tốt với anh……

Cô ấy hận bản thân mình, càng hận Quý Thanh Đường.Sau khi cô ấy rời đi, nhân cơ hội ấy mà làm vật thế thân của cô,không hề biết xấu hổ mà quấn lấy Sở Tiêu Hành, mới làm cho tình cảnh hiện tại của cô càng thêm gian nan.

Sở Mạt nói: “Chuyện quá khứ cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta phải tiến về phía trước. Giống như Quý Thanh Đường chia tay với anh trai em ấy,chị yên tâm,anh em không thể kiên nhẫn được mấy ngày.”

Cô ta kỳ thật cũng không thích Hứa Tri Li, nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh. Hơn nữa bên cạnh anh trai của vô ta từ đầu tới cuối chỉ có hai người phụ nữ là Hứa Tri Li cùng với Quý Thanh Đường.Cô ta cảm thấy Hứa Tri Li vẫn có giá trị lợi dụng.Cô ta muốn làm Hứa Tri Li lay động, cùng nhau chèn ép Quý Thanh Đường.

…………

Trong quán bar.

Quý Thanh Đường cùng với Quý Thanh Anh, còn có Chu Tử Mộc ngồi ở trong một góc.

Quý Thanh Đường biết Quý Thanh Anh với Chu Tử Mộc có xích mích nên khi Chu Tử Mộc đưa ra lời mời liền dứt khoát đáp ứng, dẫn theo cả Quý Thanh Anh cùng đi.

Ba người ngồi xuống, bầu không khí giữa hai người kia quả nhiên có điểm không đúng.

Quý Thanh Đường giả vờ không biết, nói với Chu Tử Mộc: “Trước đây tôi có nghe Anh Anh nhắc đến anh, nói kỹ thuật diễn xuất của anh vô cùng tốt, là thực lực hiếm có.”

Quý Thanh Anh liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Quý Thanh Đường.

Không cần thiết, chị, thật sự không cần thiết!

Chu Tử Mộc cười cười, nói với Quý Thanh Anh: “Phải không?Hoá ra ngài tán thưởng tôi như vậy, thật không nhìn ra tới.”

Quý Thanh Anh cười gượng ha hả hai tiếng, “Chủ yếu vẫn là chị gái tôi thưởng thức anh.”

Chu Tử Mộc bị hai chị em này chọc cười, nói với Quý Thanh Đường: “Cảm ơn.”

Chu Tử Mộc có ấn tượng rất tốt với Quý Thanh Đường,lúc cô đánh đàn, anh ta tựa như nhìn thấu lòng mình qua cái bóng dáng mông lung ấy. Diện mạo cùng khí chất của cô có thể nói là hoàn toàn phù hợp hình mẫu lí tưởng của anh ta.

Anh ta chỉ ôm tâm thái thử đi tiếp cận cô, không nghĩ tới cô thật sự nguyện ý đi ngồi với anh ta.

Anh ta mới bước vào giới nhưng đã tiếp xúc không ít công tử tiểu thư trong xã hội thượng lưu, chỉ có cô mang đến cho anh một cảm giác khác lạ, rõ ràng đẹp không gì sánh được, lại là thiên kim giá chục tỷ nhưng lời nói lẫn cử chỉ lại giống như cô gái nhà bên, không thích theo đuổi trào lưu cũng không thích bát quái, chỉ biết lao đầu vào học hành, trong lúc lơ đãng lại đáng yêu đến lạ.

Anh ta nhưng thật ra biết vì sao cô lại đồng ý lời mời này, công ty của Quý Thanh Dương gần đây cũng có người đến ngỏ ý muốn hợp tác với anh ta.

Quý Thanh Anh chủ động rót cho Chu Tử Mộc một ly rượu, chị cô mới vừa nói thế,cô quyết định đền tội một ly.

Cô ấy cụng ly với anh, “Anh trời sinh đã có khiếu trong lĩnh vực này nên không cần ai nâng đỡ, chỉ cần có cơ hội là có thể ngoi đầu. Nghe nói anh định tìm một công ty chủ quản mới, chúc anh tìm được một công ty như ý trước a.”

Quý Thanh Anh uống hết rượu trong ly xong, Chu Tử Mộc cũng uống một hơi cạn sạch.

“Trước kia là mắt nhìn người của tôi không tốt lắm, không nhận ra Trần Tự chỉ là một ngọn cỏ…… Đều là do anh ta trước đây nói bậy về anh, haizzz, tôi cho rằng anh ta bị anh khi dễ đến đáng thương……”

Quý Thanh Anh là một cô gái điên cuồng theo đuổi idol điển hình, nói về chuyện bát quái trong giới giải trí thì thuộc như lòng bàn tay. Chu Tử Mộc tán gẫu với cô ấy đôi ba câu.Anh ta cũng phát hiện, Quý Thanh Đường không thích nói chuyện lắm, phần lớn thời gian chỉ ngồi lắng nghe. Cô lười biếng ngồi ở một bên, vừa uống rượu vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn sẽ cười một cái.

Cho dù cô không nói cái gì, chỉ cần có người nghe,anh ta liền nguyện ý nói nhiều hơn mấy câu.

Quý Thanh Anh uống liền mấy chén, càng nói càng hưng phấn, chuyển đề tài lên người Quý Thanh Đường, “Em vẫn luôn không quá ưa Hứa Tri Li, kiêu ngạo không thể hiểu được, lúc nào cũng cho rằng mình là nhất.Tối nay chị nói lại cô ta thật là đã, chị với Sở Tiêu Hành là đòn chí mạng của cô ta a.”

“Hứa Tri Li đã vụt mất hào quang rồi, sau khi cô ấy bị bỏ rơi ở tiệc đính hôn thì Hứa gia trở nên lao đao, hoàn toàn nát……” Quý Thanh Anh phẩy phẩy tay, “Nát…… Hứa gia suy sụp, Sở Tiêu Hành lại không hiếm lạ cô ấy, cô ấy còn níu kéo cái rắm……”

Quý Thanh Đường nói: “Miễn bàn đến bọn họ đi, không thú vị.”

Trước đây khi cô đối mặt Hứa Tri Li, luôn có vài phần tự ti, còn có vài phần khϊếp sợ và hổ thẹn.Tựa như cô ấy là ánh trăng trên bầu trời còn cô chỉ là vũng bùn dưới đất. Lần đó nhìn thấy Hứa Tri Li và Sở Tiêu Hành ở bên nhau, cô thậm chí còn không dám tiến lên chất vấn, một mình hoảng sợ chạy trốn……

Nhưng hiện tại cô đã buông Sở Tiêu Hành, Hứa Tri Li với cô mà nói cũng chỉ là một người qua đường.Cô cũng không muốn nhắc đến một người quà đường.

“Được, không đề cập tới, chị không muốn nhắc đến thì không nhắc.” Quý Thanh Anh rót cho Quý Thanh Đường một ly rượu.

“Hi!” Tiếng Trần Mạch truyền đến.

Mấy người quay đầu nhìn liền thấy cả Sở Tiêu Hành đi bên cạnh anh ta.

Trần Mạch ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Mộc, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói, “Khéo thật a.”

Sở Tiêu Hành cũng ngồi xuống bên cạnh Quý Thanh Đường.

Chu Tử Mộc tuy rằng không quen biết Sở Tiêu Hành nhưng có nghe thấy những lời khen dành cho vị này trong giới thương nghiệp.Anh ta cười gật đầu với bọn họ.

Không đợi Chu Tử Mộc giới thiệu, Trần Mạch đã chủ động nói: “Tất cả đều quen nhau ha, hai vị thiên kim Quý gia.”

Quý Thanh Anh cười cười, trong lòng như có sét đánh.Sao Sở Tiêu Hành cũng tới?

Sắc mặt của Quý Thanh Đường nháy mắt lạnh đi, nhìn về phía Quý Thanh Anh, nói: “Đã muộn rồi, tôi đi trước đây.”

Cô lại nhìn về phía Chu Tử Mộc, “Anh cứ nói chuyện với bạn đi,tụi tôi đi trước đây, lần sau lại gặp.”

Quý Thanh Đường xách túi, đứng lên, rời khỏi vị trí.

Quý Thanh Anh cũng đứng lên theo thì cánh tay đột nhiên bị túm chặt,cô quay đầu lại nhìn thì Trần Mạch cười bảo cô, “Đừng rời đi vội a, ngồi ngồi xuống, ngồi xuống……”

Cùng lúc đó, Sở Tiêu Hành đã đứng lên, đi theo đuôi Quý Thanh Đường.

Trần Mạch nói: “Quan hệ của chị cô với Sở tổng, cô có biết không?”

“Biết a.” Quý Thanh Anh gật đầu, “Người yêu cũ.”

Trần Mạch suýt chút nữa thì nôn ra máu, phủ định lại: “Không không không, cô nói như vậy là không đúng, bọn họ chỉ đang giận dỗi, còn chưa phải người cũ.Còn đang là đương nhiệm thì sao gọi là người cũ.”

Anh đi đến bên cạnh Quý Thanh Anh ngồi xuống, “Chúng ta lại uống hai ly đi, cho hai đứa ấy một chút không gian trò chuyện riêng tư.”

Chu Tử Mộc kinh ngạc nói: “Quý Thanh Đường với Sở Tiêu Hành……”

Sau khi Trần Mạch trấn an được Quý Thanh Anh, ý vị thâm trường gật gật đầu với Chu Tử Mộc, ánh mắt kia ý tứ rất rõ ràng: Về sau đừng có dây dưa với vị kia, sẽ chọc tới người cậu không đắc tội nổi.

Quý Thanh Anh giống như đã nhận ra cái gì, hỏi Trần Mạch: “Cho nên, Sở Tiêu Hành không muốn chia tay?”

Trần Mạch gật đầu, “Đương nhiên.”

“Vậy vì sao anh ấy lại gửi toàn bộ đồ đạc đã mua trước đây đến nhà tôi, nhìn như là muốn cắt đứt hoàn toàn ấy?”

“…………” Còn có chuyện như vậy?

Loại hành động này chắc chỉ có cậu ta hiểu được thôi.

“Sở Tiêu Hành rốt cuộc có thích chị tôi hay không a?” Quý Thanh Anh hỏi.

“Khẳng định thích a, không thích sao còn muốn dây dưa.” Trần Mạch nói chắc như đinh đóng cột. Hiện tại làm gì có người nào trong cái vòng nhỏ hẹp này không biết cậu ta thích Quý Thanh Đường, thích đến nỗi sau khi bị người ta vứt bỏ còn thất hồn lạc phách.

Bên kia, Quý Thanh Đường đi ra ngoài, Sở Tiêu Hành đuổi theo bước chân cô.

Một người đi qua trước mặt bọn họ, Quý Thanh Đường dừng bước chân, Sở Tiêu Hành bắt lấy cánh tay của cô.

Quý Thanh Đường nhíu mày, không kiên nhẫn muốn hất tay anh ra.

Trong quán bar người đến người đi, Sở Tiêu Hành kéo cô mấy bước đi đến ven tường.

Trong một góc, một bàn tay anh chống vách tường, một bàn tay thủ sẵn ở bả vai không cho cô đi.

Quý Thanh Đường lạnh nhạt nói: “Sở tổng, có việc gì sao?”

“……” Anh vây cô ở một góc này xong lại đột nhiên rối loạn, không biết nên nói cái gì.

Tiếng ồn náo động xung quanh đều biến mất, tiếng hát từ dàn nhạc trên sân khấu cũng không nghe thấy, toàn bộ thế giới của anh chỉ còn lại có cô gái trước mắt.

Hai người ánh mắt giao hội khi, hắn hoàn thượng nàng vai, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

“Đường Đường……”Anh mới mở miệng,giọng nghẹn ứ, đem đầu chôn ở cần cổ cô, dùng sức hít mùi hương thuộc về cô.

Bọn họ tách ra đã lâu, lâu đến nỗi anh không thể chịu đựng được. Trước kia chỉ cần anh nhớ cô,cô liền ngoan ngoãn đi đến ở cùng anh.Anh chưa bao giờ phải chịu người khác lạnh nhạt làm lơ như này, làm anh tức giận rồi lại không biết làm sao, còn không thể dừng điên cuồng nhớ cô.

“…… Anh ôm đủ rồi sao?” Thanh âm của Quý Thanh Đường còn lạnh nhạt hơn vừa rồi.Tựa như người đàn ông đang ôm cô, độ ấm nóng bỏng ấy đối với cô mà nói chỉ là một loại vũ nhục.

Sở Tiêu Hành ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt cô, “Đường Đường……”

“Có phải anh cho rằng anh trai tôi không ở đây là anh có thể khi dễ tôi?”

“Em không thể……” Anh nói được một nửa, kịp thời bắt lấy bàn tay cô đang giơ lên.Anh bất đắc dĩ nhìn cô, “Em là đánh anh đến nghiện rồi? Cả đời này anh chưa từng bị người khác đánh, em đánh được một lần còn chê chưa đã?”

“……”Cô trở tay tát anh một cái, tuy rằng anh đã có phòng bị, nhanh chóng né tránh, nhưng cái tát ấy vẫn rơi xuống mặt anh.

Sở Tiêu Hành liếʍ liếʍ môi, trong mắt có một tầng nước mặt, nhưng khi nhìn về phía Quý Thanh Đường lại biến thành buồn bực cùng bất đắc dĩ. Trong lúc nhất thời, trong lòng nghẹn muốn chết nhưng lại không biết nên làm như thế nào cho phải.

Anh từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên có một loại cảm giác bất đắc dĩ không biết phải làm gì.

Quý Thanh Đường lạnh nhạt nói: “Sở tổng, tôi hy vọng anh biết cái gì gọi là tôn trọng.Anh không có tư cách động tay động chân với tôi.”

“Đã đánh người còn muốn giáo huấn anh?” Sở Tiêu Hành cười như không cười nhìn cô.

“Thế vì sao anh còn cứ cố sấn tới để rồi bị đánh?Anh không cần mặt mũi sao?Tôi đã đánh anh rồi mà anh còn không rõ tôi không có khả năng tiếp tục ở cạnh anh sao?”

“…………” Sở Tiêu Hành tựa như ăn phải một viên thuốc đắng.

Quý Thanh Đường đột nhiên đẩy anh ra, nhanh chóng rời đi.

Sở Tiêu Hành lùi về sau một bước, nhìn bóng dáng cô.

Trong nháy mắt kia,anh thật sự muốn từ bỏ, lão tử không lăn lộn nữa!

Sao anh có thể chịu đựng người phụ nữ này đến mức độ như thế?!

Chỉ là khi bóng dáng của Quý Thanh Đường biến mất ở cửa quán bar, trong lòng anh đột nhiên rối loạn.

Đây là cảm giác bất an mà những xung đột trong khoảng thời gian này đã tạo nên.

Ngay từ đầu không chút để ý, lười đi giải thích, lười đến tìm cô, thậm chí chắc chắn cô sẽ trở về……

Đến bây giờ, khi tình thế phát triển càng ngày càng mất khống chế……

Sở Tiêu Hành đuổi theo cô, ngăn Quý Thanh Đường lại ở bên đường.

Anh bắt lấy hai vai, chắn ở trước mặt cô, rũ mắt nhìn, “Đường Đường……”

Ánh mắt Quý Thanh Đường lạnh nhạt, “Sở Tiêu Hành,anh còn như vậy tôi sẽ hét lên đấy.”

Tiếng nhạc từ quán bar gần đấy đứt quãng truyền đến, “Không yêu xin đừng lừa dối, không thể nói hận, đừng dây dưa, đừng làm bộ cảm thán……Tôi nói cho chính mình, tình cảm chính là như vậy, một phút sơ sẩy là say cả đời……”

Sở Tiêu Hành ngẩng mặt, nhắm mắt, hầu kết lăn lộn, khi anh nhìn lại cô lần nữa, đột nhiên buông tay ra, trên gương mặt anh tuấn có một cảm xúc không thể kiềm chế, “Em thích đánh người phát tiết đúng không, được,anh cho em đánh.”

Anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Em mở cửa trái tim, cùng anh về nhà được không?”